TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 118

Bìm đưa mắt nhìn theo dáng đi õng ẹo của Lạch, bĩu môi. Nàng hết

sức ngượng mặt với mẹ chồng vì có người em làm đĩ. May quá, lúc đó
nàng bắt được con chấy to, liền đặt vào lòng bàn tay mẹ chồng, nói để che
ngượng:

- Bu nà! Con chấy kềnh đó nà.

*

* *

Bạn tôi kể xong câu chuyện, kết luận:

- Lẽ cố nhiên là Bìm được trọng vọng và Lạch bị khinh rẻ. Nhưng đời

một người bán thân bằng số tiền mấy chục bạc để về làm nô lệ một đứa bé
hỉ mủi chưa sạch, đời một người vẫn được tiếng là con hiền, dâu thảo, đứng
đắn, nết na, cái đời lương thiện ấy khốn nạn quá, bẩn thỉu quá đến nỗi tôi
lưỡng lự không biết có thể đặt lên trên đời Lạch, một con đĩ, được không?
Đời Lạch tuy xấu xa nhưng còn là đời một người, và Lạch tuy làm đĩ,
nhưng còn biết mình làm đĩ, không u lì như một con trâu người ta trả tiền
lôi đi vì nó được việc. Bìm khinh Lạch, nhưng thật ra Bìm không có quyền
ví mình với Lạch, một người đã có hơn nàng cái giá trị làm một người.

- Nhưng đó là chuyện thật?

- Không hẳn là chuyện thật. Song như Lạch rất ít mà như Bìm, ở xã

hội quê ta thiếu gì. Tôi kể anh nghe câu chuyện này vì tôi vừa thấy một cậu
bé toét mắt, trọc đầu, ước độ mười tuổi mà có vợ hơn ba năm, và mới đây
vào tiệm khiêu vũ ở Hải Phòng tôi đã được thấy một cô cắt cỏ lẳng lơ ôm
một bạn gái nhảy lượn dưới ánh đèn như hai con thiêu thân. Cô cắt cỏ - tôi
tạm gọi là cô Lạch - có hai con mắt đẹp nhưng nhiễm đầy vẻ buồn ảo não
hình như đương nhớ tới quê hương, mong mỏi một cảnh đời khác mà
không sao được. Tôi tưởng nghe thấy tiếng cô ta bảo tôi, đau đớn tuyệt
vọng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.