TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 120

TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH

Nhất Linh

www.dtv-ebook.com

Tiếng Kêu Thương (Lời Một Người Đàn Bà Bán Hàng Nước)

Thuở bé, hồi lên mười một, mười hai tuổi, tôi đã có cắp sách đi học,

học ở một trường con trai huyện G... Tôi không có một người bạn học gái
nào, vì độ ấy, con gái đi học còn hiếm lắm.

Cứ chiều đến, anh tôi và một người bạn của anh tôi tên là Hải thường

rủ tôi đến chơi các nhà bạn học, mà hồi đó, người bạn thân nhất của nhà tôi
là cậu Đàn, chồng tôi bây giờ. Cậu Đàn là con bà tuần Đông (ông tuần lúc
đó đã qua đời) ở một cái ấp rất lớn, bên cạnh trường học. Mỗi lần vào chơi
nhà Đàn, chúng tôi phải đi qua mấy lần cửa; cái ấp ấy đối với tôi thật có vẻ
kiên cố, vững chãi, tôi tưởng chừng nghìn, vạn năm không thể suy chuyển
được và cho Đàn là một người sung sướng nhất đời.

Một buổi chiều, mà buổi chiều ấy không bao giờ tôi quên, Đàn rủ Hải,

cùng anh tôi và tôi vào chơi nhà Lương, để Lương thổi sáo cho nghe. Tôi
còn nhớ cả con đường vào nhà Lương, nhớ cả mấy cây cúc vạn thọ, hoa lá
héo rũ sau một ngày nắng to. Đàn bảo anh tôi rằng Lương là con một ông
án đã qua đời, cùng với mẹ già đến ở nhờ trong ấp.

Chúng tôi vào chơi được một lúc, Lương lấy sáo ra thổi. Tôi không

biết Lương thổi sáo có giỏi hay không, vì độ ấy tôi chưa đủ trí phán đoán.
Nhưng tiếng sáo não nùng như tiếng than vãn cái cảnh nghèo của con một
ông án ở trong túp lều tranh xơ xác với bà mẹ già đầu tóc đã bạc phơ, chiều
hôm ấy đã gieo vào tâm trí non nớt của tôi một nỗi buồn chán nản và lần
đầu tiên đã cho tôi cảm thấy rõ cái đau khổ của những cảnh sa sút ở đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.