TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 121

Tiếng sáo ấy, tiếng sáo của một buổi chiều trong ký vãng xa xăm lúc

nào cũng như văng vẳng trong đời tôi, đến nay thì cái dư thanh ấy đã biến
thành một tiếng sáo thực, cứ chiều chiều lại đến nỉ non bên người tôi...
ngay ở trong nhà tôi... mà người thổi sáo bây giờ lại là Đàn, chồng tôi.

Đến năm mười bốn tuổi, thầy tôi bắt tôi ở nhà vì đã lớn, đi học có

nhiều điều bất tiện. Năm mười sáu tuổi tôi lấy Đàn.

Bắt đầu từ đó, tôi sống một đời sung sướng, nhàn nhã trong một cái ấp

rộng, vườn tược bao la, tôi cho là đẹp đẽ như một cái vườn ở trên tiên giới.

Chồng tôi học lớp nhất trường Bảo Hộ, nhưng vì thi luôn ba năm

không đỗ sơ học tốt nghiệp, nên bỏ về nhà nói là để làm ruộng. Tôi còn ít
tuổi nên cả ngày chỉ có việc ăn chơi và dọn dẹp nhà cửa, còn việc quản trị
ruộng nương về phần mẹ chồng tôi cả.

Năm năm qua. Tuy không được dự một tý gì về việc nhà, nhưng tôi

cũng dần dần thấy rõ những triệu chứng về sự khủng hoảng trong gia đình.
Nguy hơn nữa, là chồng tôi vì quá chơi bời, nên mắc nghiện, mẹ chồng tôi
phải cho đem bàn đèn về nhà để tránh tiếng. Rồi hôm hôm... mẹ chồng tôi
gọi tôi đến khóc lóc kể cho tôi biết rằng ấp đã bán cho người ta để lấy tiền
trả nợ, nay mai người ta sẽ đến ở, mình phải dọn ra cái nhà nhỏ ở đầu ấp
với một vài sào vườn. Cái nhà ấy lại chính là cái nhà cho Lương ở nhờ
mười năm trước.

Ở đây không có cách gì sinh nhai cả, một ít đất làm vườn chỉ đủ để

sống lần hồi cho qua ngày một cách khốn nạn mà thôi.

Tôi lại sinh thêm một đứa con trai nữa: Tôi xoay sở hết cách cũng

không thế nào đủ tiền phụng dưỡng mẹ chồng tôi và nuôi hai đứa con thơ.
Chồng tôi thì liệu kiếm lấy mà hút; tuy thừa biết cách kiếm tiền của chồng
tôi là bất chính, tôi cũng phải làm ngơ đi. Người ta trong lúc nghèo đói
không thấy mình quá nghiêm khắc, quá giữ gìn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.