TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 123

ấy có vẻ mặt quen quen. Người đó hình như cũng nhận ra, nên đã nhìn vào
hàng bên cạnh, lại sang hàng tôi. Đến khi người đó vào ghế ngồi thì tôi
không thể lầm được: Chính là Hải, người bạn của anh tôi ngày trước.

Tôi vờ như không nhận ra, còn Hải ý chừng sợ tôi tưởng là làm cao,

nên vội hỏi ngay:

- Có phải cô là cô Hà, con ông trợ Sắc ở huyện này?

Tôi mỉm cười trả lời rất tự nhiên:

- Vâng. Còn ông có phải ông là... anh Hải Trương Phi không?

Tôi cười vì tìm được một câu nói đùa thân mật, nhưng cười mà thấy

nước mắt mình như muốn giàn giụa ra. Tôi cố giữ lại được ngay; thấy Hải
hỏi về gia thế tôi, tôi cho Hải biết rằng thầy tôi mất đã lâu... bây giờ tôi lấy
chồng nhà nghèo ở đây, nhưng giấu không cho Hải biết chồng tôi là Đàn.
Hải chăm chú nhìn tôi mãi. Một người phu xe vào hàng, vứt đồng trinh
trước mặt tôi nói:

- Cô hàng cho tôi bát nước đây.

Hải cố ý ngượng hộ nên nói như để an ủi tôi.

- Mỗi người một cảnh...

Khi Hải lên xe đi rồi, cả ngày hôm ấy tôi như người mất hồn.

- Vì cớ gì mình lại phải sống cái đời khốn nạn như thế này?

Tôi tự hỏi thế, nhưng không tìm được câu trả lời.

Phận con gái về nhà chồng thì cái sướng, cái khổ của mình là hoàn

toàn do ở nhà chồng, không phải tự mình quyết định được. Mẹ chồng tôi và
chồng tôi là những người đã có lỗi và đã làm phí cả một đời tôi, tôi cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.