TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 122

Sau cùng, chúng tôi phải bán cái nhà đó cho một người cai trong ấp,

rồi đem nhau ra ở ngoài quán B..., cách ấp độ năm trăm thước. Cho đến bây
giờ, chúng tôi còn ở đây và có lẽ phải ở đây cho hết đời. Tôi mở một ngôi
hàng bán nước chè tươi, bún riêu và bánh đúc cho những người phu xe kéo
khách qua.

- Cô hàng cho tôi bát nước chè. - Cô hàng cho tôi xu bún riêu.

Thấy khách gọi, tôi lật bật rót nước chè hay canh riêu, lâu dần như cái

máy, ít khi nghĩ đến mình là con dâu một ông tuần... - Sao nước chè nguội
và loãng thế này. Chắc lại pha thêm nước lã chứ gì?

Tôi chỉ mỉm miệng cười như một cô hàng biết chiều khách. Tôi quen

rồi nên không giận ai nữa. Tôi chỉ tủi thân nhất là khi nào thấy một vài
người khách hàng, vì quen mồm còn gọi tôi bằng "mợ".

Trong khi tôi bán hàng, bà mẹ chồng tôi, đầu tóc bạc phơ, chống cái

gậy ra cho gà ăn, và hai đứa con tôi trần truồng ghẻ lở nằm ở hiên nô đùa.

Còn chồng tôi, nếu không rúc trong buồng tối hút thuốc, thì cũng lò dò

đi khắp nơi làm những việc hèn hạ: bắt trộm gà, bẻ măng; có khi hai, ba
ngày không về. Chồng tôi ngoài cái thú nằm bàn đèn ra, chỉ còn mỗi cái vui
khi nào tôi nấu xong nồi canh riêu ngon là đến ăn trước một bát. Tôi múc
bát riêu nóng, hơi lên nghi ngút, mỉm cười mời chồng ăn. Hai vợ chồng
nhìn nhau cảm động. Tôi cũng thương hại, vì tôi biết chồng tôi cũng như
tôi cảm thấy rõ sự trụy lạc của mình vì nghị lực đã hết, nên đành nhẫn nhục
chịu thủ phận; biết mình khốn nạn, nhưng không tài nào cất đầu lên được
nữa.

Thỉnh thoảng chồng tôi ngỏ ý lên mỏ kiếm việc làm, nhưng mấy ngày

sau lại không thấy đả động đến nữa; hết lực rồi.

Mới đây ít lâu, có một cái xe ôtô hòm đỗ ở trước quán. Xe ôtô ít khi đi

qua con đường này, nên tôi để ý nhìn kỹ người ngồi trên xe và thấy người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.