TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 142

- Chưa, tin gì?

- Nhà em bị bắt rồi.

Thoa bảo Triết đưa mình vào nhà trong vừa khóc về kể tình đầu cho

Triết nghe. Triết nói:

- Tôi đọc nhật trình không để ý. Nếu biết thì tôi đã lên đây ngay. Tôi

có ngờ đâu.

Rồi chàng thân mật trách:

- Sao cô không viết thư cho tôi biết?

Thoa lau nước mắt, nói:

- Ừ, sao em không nghĩ ra! Thật lú cả trí khôn. Bây giờ có anh đây,

sao em vững tâm quá.

Triết thầm cảm ơn Thoa, đứng dậy nói:

- Bây giờ ta về thăm bác đã.

Hai người lững thững đi, không ai nói câu gì. Khỏi dãy phố, Triết thấy

hiện ra cái mái tranh nhà Thoa với bức giậu và mấy ngọn cau. Nhưng Thoa
không cách chàng một bức giậu nữa. Nhớ đến mấy tiếng "hai mươi năm
khổ sai", Triết có cái cảm tưởng rằng Thoa lúc ấy lại là người bạn thuở bé
của chàng. Nhưng Triết lấy làm mừng một cách chân thật rằng cái cảm
tưởng ấy chỉ là một cái cảm tưởng làm cho chàng thoáng thấy vui trong
lòng chứ không phải là cái cớ đã xui giục chàng về giúp Thoa. Chàng về
giúp chỉ vì thương bạn, muốn an ủi bạn chứ không phải để mong mỏi thứ gì
khác. Đến chỗ rẽ vào nhà Thoa, Triết cứ đi thẳng. Thoa gọi giật lại:

- Anh quên đường rồi à, anh Tú?...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.