Triết quay lại, lo sợ nhìn Thoa nói:
- Tôi đã biết đường đâu mà quên. Sao cô lại cho là tôi biết đường?
- Em nhớ hình như anh đã đến chơi một lần rồi.
Triết bối rối đáp:
- Chưa, bây giờ Triết mới đến là một. Thoa nói:
- Có lẽ em nằm mê.
Thấy Thoa hai lần gọi mình là "anh Tú", Triết khó chịu.
Chàng hỏi:
- Sao cô lại gọi tôi bằng anh Tú?
- Vì anh đỗ tú tài.
- Sao cô biết?
- Anh làm việc gì mà em không biết. Triết thẫn thờ buông hai tiếng:
- Thế à?
Buổi chiều hôm ấy, ngồi ngoài sân nói chuyện với bà
Huấn và Thoa, Triết tưởng sống lại những năm ở quê nhà.
Bà Huấn nói:
- Trông anh Tú vẫn thế. Triết đáp:
- Cháu trông bác cũng không khác mấy, cả cô Thoa cũng vậy.
Chàng giơ tay che miệng mỉm cười, nói: