TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 166

Vượng lắc đầu chán nản, vì chàng nghĩ rằng sự nghèo khổ không nguy

hiểm cho người ta bằng sự trụy lạc về tinh thần.

*

* *

Người nhà bưng mâm cơm lên và đặt ngay ở giữa giường.

Đồ ăn tuy nhiều nhưng vì để trong những cái đĩa đàn trên một cái

mâm gỗ đã bong sơn, nên trông không có vẻ ngon lành.

Vượng quay mặt cho bạn khỏi ngượng, vì chàng đoán chắc bạn cũng

ngượng như chàng. Huy ngồi vào mâm so đũa nhìn mâm cơm, nói với
Vượng:

- Hôm nay không phải phiên chợ, bác xơi tạm bữa cơm dưa muối.

Thức ăn đã chẳng có gì, mà người nhà lại vụng về.

Nói vậy, nhưng Vượng thấy bạn có vẻ mặt khoái trá của người sắp

được dự một bữa tiệc rất sang; chàng thấy bạn so những chiếc đũa sơn cong
queo một cách âu yếm, và gượng nhẹ đặt ngay ngắn bên cạnh mâm.

Vượng thấy nét mặt và cử chỉ của bạn có vẻ tự nhiên, là những nét mặt

và cử chỉ vẫn thường có hàng ngày chứ không phải tô tạo ra để cốt làm vui
lòng một người bạn.

Ăn cơm xong thì trời vừa chiều. Huy rủ Vượng ra hiên sau ngồi uống

nước.

Bên cạnh một giàn mướp đầy hoa vàng có để một cái bàn cũ và cái

ghế tre dài. Vượng vừa hút thuốc lào vừa nhìn ra: Cái cảnh khu cánh đồng
bùn lầy, nước đọng phẳng lì đến tận chân trời gieo vào tâm trí chàng một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.