TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 186

- Tiếng gì thế cô?

- Tiếng thác, thác Linh Hai ở gần nhà em.

*

* *

Vì trời không lạnh lắm, nên Quang bảo cô gái Thổ cho mượn cái chiếu

để chàng nằm ngủ ngoài sân sàn. Chàng vừa ăn cơm no, và uống ít rượu
nên thấy trong người dễ chịu, khoan khoái. Bữa cơm chỉ có một đĩa chả
trứng và một bát canh măng mai, nhưng chàng ăn rất ngon miệng; xưa nay
chàng không thích rượu, mà bữa cơm ấy chàng cũng uống nổi hai chén, vì
rượu đó chàng thấy có một hương riêng phảng phất như hương lan. Cha mẹ
cô gái Thổ với chàng rất là ân cần. Chàng mừng rằng lỡ đường lại gặp được
một gia đình tử tế như vậy, và nhất là được gặp một cô gái Thổ xinh đẹp.
Chàng mỉm cười, sung sướng, đánh diêm châm thuốc lá hút và đợi cô gái
Thổ mang chiếu ra để được nhìn lại nét mặt cô dưới bóng trăng. Giải chiếu
xong, chàng nằm một lát rồi ngủ thiếp đi.

Lúc Quang sực tỉnh thì trăng đã lên cao, sương đã tan hết. Trời trong

lắm, nên những ngọn núi trông như ở sát ngay cạnh nhà, mấy dải rừng đen
trên ngọn núi in rõ nền trời đầy sao.

Nghe có tiếng dệt vải sau nhà, Quang tìm đến chỗ dệt vải định xin

nước uống và nhất là để gặp mặt cô gái Thổ, vì chàng chắc rằng chính cô
đương ngồi dệt vải.

Cô gái Thổ ngừng thoi, mỉm cười, nhìn Quang hỏi:

- Ông chưa đi ngủ? Quang hỏi lại:

- Thế cô cũng chưa đi ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.