TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 52

Khi nhà sư đi rồi. Dũng ngồi yên một chỗ, chờ đợi tin tức. Đợi lâu,

chàng đoán lúc đó vào quãng mười giờ cũng chưa thấy sư cô về. Bụng
chàng đã thấy đói, mà ở nhà chùa phải đúng giờ Ngọ mới được ăn cơm.
Chàng cũng không hiểu sư cô dọn cơm cho chàng ăn ra làm sao, bằng cách
nào. Rồi chàng mỉm cười một mình, lẩm bẩm:

- Chắc là cơm nắm, muối vừng. Ăn cơm nắm và ngồi bó gối trong cái

gác nhỏ hẹp này! Có trốn đi để khỏi ở tù mình không khác gì ngồi tù.

Rồi mệt quá, chàng dựa lưng vào tường, ngủ thiếp đi. Có tiếng đập

vào vai. Dũng thức giấc lơ mơ tưởng thấy một người tiên nữ đương cúi
nhìn mình. Chàng mơ màng giơ hai tay lên mỉm cười... bỗng có tiếng:

- Tôi đây mà, mời ông dậy dùng cơm. Dũng giật mình tỉnh hẳn, hơi

thẹn, nói chữa:

- Tôi ngủ mê quá... xin sư cô tha lỗi cho.

Nhà sư hai má đỏ ửng, không trả lời, đặt xuống sân một cái khay trong

có một liễn cơm, một cái bát và một đĩa vừng rang.

Hai người cùng đứng yên một lúc. Dũng nhìn xuống khay cơm, nói

pha trò để che sự ngượng nghịu của hai người:

- Khổ, tôi chẳng khác gì đứa trẻ ốm liệt giường, liệt chiếu.

Rồi chàng nghiêm nét mặt hỏi:

- Thưa sư cô, tin tức ở ngoài ra sao, xin sư cô cho biết.

- Ông chưa thể đi được, mà có lẽ còn lâu ông mới có thể đi được.

Rồi sư cô kể cho Dũng nghe rành mạch vì cớ gì, Dũng lo lắng:

- Làm thế nào bây giờ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.