TRUYỆN THÚY KIỀU - NGUYỄN DU - Trang 140

« Nhớ khi lỡ bước, sẩy vời,

« Non vàng chưa dễ đền-bồi tấm thương.

« Nghìn vàng gọi chút lễ thường,

« Mà lòng Phiếu-mẫu

819

, mấy vàng cho cân ! »

Hai người trông mặt tần-ngần,

2350. Nửa phần khiếp-sợ, nửa phần mầng-vui.

Nàng rằng : « Xin hãy rốn ngồi,

« Xem cho rõ mặt, biết tôi báo-thù ! »

Kíp truyền chư tướng hiến phù,

820

Lại đem các tích phạm-đồ hậu tra.

Dưới cờ, gươm tuốt nắp ra,

Chính danh thủ-phạm tên là Hoạn Thư.

Thoắt trông, nàng đã chào thưa :

« Tiểu thư cũng có bây giờ đến đây !

« Đàn-bà dễ có mấy tay,

2360. « Đời xưa mấy mặt, đời này mấy gan !

« Dễ-dàng là thói hồng-nhan,

« Càng cay-nghiệt lắm, càng oan-trái nhiều ! »

Hoạn Thư hồn lạc phách xiêu,

Khấu đầu dưới trướng, dở

821

điều kêu ca.

Rằng : « Tôi chút dạ đàn-bà,

« Ghen-tuông, thì cũng người ta thường tình !

« Nghĩ cho khi các viết kinh,

822

« Với khi khỏi cửa, dứt tình chẳng theo.

« Lòng riêng, riêng cũng kính-yêu,

2370. « Chồng chung, ai dễ ai chiều cho ai !

« Trót lòng gây việc chông gai,

« Còn nhờ lượng bể thương bài nào chăng ! »

Khen cho : « Phật đã

823

nên rằng :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.