« Nhớ khi lỡ bước, sẩy vời,
« Non vàng chưa dễ đền-bồi tấm thương.
« Nghìn vàng gọi chút lễ thường,
« Mà lòng Phiếu-mẫu
Hai người trông mặt tần-ngần,
2350. Nửa phần khiếp-sợ, nửa phần mầng-vui.
Nàng rằng : « Xin hãy rốn ngồi,
« Xem cho rõ mặt, biết tôi báo-thù ! »
Kíp truyền chư tướng hiến phù,
Lại đem các tích phạm-đồ hậu tra.
Dưới cờ, gươm tuốt nắp ra,
Chính danh thủ-phạm tên là Hoạn Thư.
Thoắt trông, nàng đã chào thưa :
« Tiểu thư cũng có bây giờ đến đây !
« Đàn-bà dễ có mấy tay,
2360. « Đời xưa mấy mặt, đời này mấy gan !
« Dễ-dàng là thói hồng-nhan,
« Càng cay-nghiệt lắm, càng oan-trái nhiều ! »
Hoạn Thư hồn lạc phách xiêu,
Khấu đầu dưới trướng, dở
điều kêu ca.
Rằng : « Tôi chút dạ đàn-bà,
« Ghen-tuông, thì cũng người ta thường tình !
« Với khi khỏi cửa, dứt tình chẳng theo.
« Lòng riêng, riêng cũng kính-yêu,
2370. « Chồng chung, ai dễ ai chiều cho ai !
« Trót lòng gây việc chông gai,
« Còn nhờ lượng bể thương bài nào chăng ! »
nên rằng :