đã rửa lâng lâng sạch rồi !
Khi nên, Trời cũng chiều người,
2690. « Nhẹ-nhàng nợ trước, đền-bồi duyên sau.
« Giá-duyên dù nhớ nghĩa nhau,
« Tiền-đường thả một bè lau rước-người.
« Trước sau vẹn cho một lời,
« Duyên ta mà cũng phúc Trời chi không ! »
*
Giác-duyên nghe nói mầng lòng,
Lân-la tìm thú
bên sông Tiền-đường.
Đánh tranh, chụm nóc thảo-đường,
Một gian nước biếc, mây vàng chia đôi.
Thuê năm
, ngư-phủ hai người,
2700. Đóng thuyền trực bến, kết chài giăng sông.
Một lòng chẳng quản mấy công,
Khéo trong gặp-gỡ cũng trong chuyển-vần !
Kiều từ gieo xuống duềnh ngân,
Nước xuôi bỗng đã trôi dần tới nơi.
Ngư-ông kéo lưới vớt người,
Ngẫm lời Tam-hợp rõ mười chẳng ngoa !
Trên mui lướt-mướt áo là,
Tuy dầm hơi nước, chưa lòa bóng gương.
Giác-duyên nhận thật mặt nàng,
2710. Nàng còn thiêp-thiếp giấc vàng chưa phai.
Đạm Tiên thoắt đã thấy người ngày xưa.
Rằng : « Tôi đã có lòng chờ,
« Mất công mười mấy năm thừa ở đây.
« Chị sao phận mỏng, đức dày ?