Dắt tay, vội bước vào nhà,
Mái sau, viên-ngoại ông bà ra ngay.
Khóc than kể hết niềm tây :
« Chàng ôi ! Biết nỗi nước này cho chưa ?
« Kiều-nhi phận mỏng như tờ,
« Một lời đã lỗi tóc-tơ với chàng !
« Gặp cơn gia biến lạ dường,
2780. « Bán mình nó phải tìm đường cứu cha.
« Dùng-dằng khi bước chưn ra,
« Cực trăm nghìn nỗi, dặn ba bốn lần.
« Trót lời nặng với lang-quân,
« Mượn con em nó Thúy Vân thay lời.
« Gọi là trả chút nghĩa người,
« Sầu này dằng-dặc muôn đời chưa quên.
« Kiếp này, duyên đã phụ duyên,
« Dạ-đài còn biết, sẽ đền lai sinh.
« Mấy lời ký-chú
đinh-ninh,
2790. « Ghi lòng để dạ, cất mình ra đi.
« Phận sao bạc bấy Kiều-nhi !
« Chàng Kim về đó, con thì đi đâu ? »
Ông bà càng nói càng đau,
Chàng càng nghe nói, càng dàu như dưa.
Vật mình vẫy gió, tuôn mưa,
Dầm-dề giọt ngọc, thẫn-thờ hồn mai !
Tỉnh ra lại khóc, khóc rồi lại mê.
Thấy chàng đau nỗi biệt-ly,
2800. Nhận ngừng
« Bây giờ ván đã đóng thuyền,