« Đã đành phận bạc, không đền tình chung !
« Quá thương chút nghĩa đèo-bòng,
« Nghìn vàng thân ấy, dễ hòng bỏ sao ! »
Dỗ-dành, khuyên-giải trăm chiều,
Lửa phiền càng đập, càng khêu mối phiền.
Thề xưa, giở đến kim-hoàn,
Của xưa, lại giở đến đàn với hương.
Sinh càng trông thấy, càng thương,
2810. Gan càng tức tối, ruột càng xót xa.
Rằng : « Tôi trót quá chưn ra,
« Để cho đến nỗi trôi hoa, dạt bèo.
« Cùng nhau thề-thốt đã nhiều,
« Những điều vàng đá, phải điều nói không.
« Chưa chăn-gối, cũng vợ chồng,
« Lòng nào mà nỡ dứt lòng cho đang ?
« Bao nhiêu của, mấy ngày đàng,
« Còn tôi, tôi gặp mặt nàng mới thôi ! »
Nỗi thương nói chẳng hết lời,
2820. Tạ từ, sinh mới sụt-sùi trở ra,
*
Vội về sửa chốn vườn hoa,
Rước mời viên-ngoại ông bà cùng sang.
Thần hôn, chăm chút lễ thường,
Dưỡng thân, thay tấm lòng nàng ngày xưa.
Đinh-ninh mài lệ, chép thư,
Cắt người tìm-tõi, đưa tờ nhắn-nhe.
Biết bao công mượn, của thuê,
Lâm-thanh mấy độ đi về dặm khơi.
Người một nơi, hỏi một nơi,