TRUYỆN THÚY KIỀU - NGUYỄN DU - Trang 156

« Đã đành phận bạc, không đền tình chung !

« Quá thương chút nghĩa đèo-bòng,

« Nghìn vàng thân ấy, dễ hòng bỏ sao ! »

Dỗ-dành, khuyên-giải trăm chiều,

918

Lửa phiền càng đập, càng khêu mối phiền.

919

Thề xưa, giở đến kim-hoàn,

Của xưa, lại giở đến đàn với hương.

920

Sinh càng trông thấy, càng thương,

2810. Gan càng tức tối, ruột càng xót xa.

Rằng : « Tôi trót quá chưn ra,

« Để cho đến nỗi trôi hoa, dạt bèo.

« Cùng nhau thề-thốt đã nhiều,

« Những điều vàng đá, phải điều nói không.

« Chưa chăn-gối, cũng vợ chồng,

« Lòng nào mà nỡ dứt lòng cho đang ?

« Bao nhiêu của, mấy ngày đàng,

« Còn tôi, tôi gặp mặt nàng mới thôi ! »

Nỗi thương nói chẳng hết lời,

2820. Tạ từ, sinh mới sụt-sùi trở ra,

*

Vội về sửa chốn vườn hoa,

Rước mời viên-ngoại ông bà cùng sang.

Thần hôn, chăm chút lễ thường,

Dưỡng thân, thay tấm lòng nàng ngày xưa.

Đinh-ninh mài lệ, chép thư,

921

Cắt người tìm-tõi, đưa tờ nhắn-nhe.

Biết bao công mượn, của thuê,

Lâm-thanh mấy độ đi về dặm khơi.

Người một nơi, hỏi một nơi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.