TRUYỆN THÚY KIỀU - NGUYỄN DU - Trang 153

« Kiếp xưa đã vậy, lòng này

901

dễ ai !

« Tâm thành đã thấu đến Trời,

« Bán mình là hiếu, cứu người là nhân.

902

« Một niềm

903

vì nước, vì dân,

2720. « Âm-công cất một đồng cân đã già ?

« Đoạn-trường sổ, rút tên ra,

« Đoạn-trường thơ, phải đưa mà trả nhau.

« Còn nhiều hưởng thụ về lâu,

« Duyên xưa đầy đặn

904

, phúc sau dồi dào ! »

Nàng còn ngơ ngẩn biết sao,

« Trạc-tuyền » ! Nghe tiếng gọi vào bên tai.

Giật mình thoắt tỉnh giấc mai,

Bâng-khuâng nào đã biết ai mà nhìn.

Trong thuyền, nào thấy Đạm Tiên ?

2730. Bên mình chỉ thấy Giác duyên ngồi kề.

Thấy nhau mầng-rỡ trăm bề,

Dọn thuyền, mới rước nàng về thảo-lư.

Một nhà chung-chạ sớm trưa,

Gió trăng mát mặt, muối dưa chay lòng.

Bốn bề bát-ngát mênh-mông,

Triều

905

dâng hôm sớm, mây lồng trước sau.

XI

Nạn xưa, trút sạch làu làu,

Duyên xưa, chưa dễ biết đâu trốn này.

Nỗi nàng tai-nạn đã đầy,

2740. Nỗi chàng Kim Trọng bấy-chầy mới thương.

Từ ngày muôn dặm phù tang,

906

Nửa năm ở đất Liêu-dương lại nhà.

Vội sang vườn Thúy dò-la,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.