dễ ai !
« Tâm thành đã thấu đến Trời,
« Bán mình là hiếu, cứu người là nhân.
« Một niềm
vì nước, vì dân,
2720. « Âm-công cất một đồng cân đã già ?
« Đoạn-trường sổ, rút tên ra,
« Đoạn-trường thơ, phải đưa mà trả nhau.
« Còn nhiều hưởng thụ về lâu,
Nàng còn ngơ ngẩn biết sao,
« Trạc-tuyền » ! Nghe tiếng gọi vào bên tai.
Giật mình thoắt tỉnh giấc mai,
Bâng-khuâng nào đã biết ai mà nhìn.
Trong thuyền, nào thấy Đạm Tiên ?
2730. Bên mình chỉ thấy Giác duyên ngồi kề.
Thấy nhau mầng-rỡ trăm bề,
Dọn thuyền, mới rước nàng về thảo-lư.
Một nhà chung-chạ sớm trưa,
Gió trăng mát mặt, muối dưa chay lòng.
Bốn bề bát-ngát mênh-mông,
Triều
dâng hôm sớm, mây lồng trước sau.
XI
Nạn xưa, trút sạch làu làu,
Duyên xưa, chưa dễ biết đâu trốn này.
Nỗi nàng tai-nạn đã đầy,
2740. Nỗi chàng Kim Trọng bấy-chầy mới thương.
Nửa năm ở đất Liêu-dương lại nhà.
Vội sang vườn Thúy dò-la,