TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 10

còn nhỏ, tôi đã được gửi tới trường Do Thái năm ngày mỗi tuần, nhưng sau
lễ Bar Mitzvah năm mười ba tuổi thì hội đạo Do Thái chỉ hấp dẫn tôi đôi
chút; tôi trở thành một người Do Thái ba-ngày-một-năm – hai lần vào dịp
năm mới (Rosh Hashanah) và một lần vào Ngày Chuộc tội (Yom Kippur).
Năm 1968, chị cả tôi, Shelley, đang học ở Đại học Tel Aviv; đó cũng là năm
chiến thắng huy hoàng của Israel trong Cuộc chiến Sáu ngày – khoảng thời
gian mà Israel chiếm vị trí lớn lao trong những người Do Thái lai Mỹ trẻ
tuổi. Trong dịp nghỉ lễ Giáng sinh năm 1968, bố mẹ đưa tôi tới Israel để
thăm chị gái tôi.

Chuyến đi đó đã thay đổi cuộc đời tôi. Lúc đó tôi mới mười lăm tuổi và

bắt đầu nhận biết về thế giới. Chuyến bay tới Jerusalem đánh dấu chuyến đi
đầu tiên của tôi qua biên giới Wisconsin và cũng là lần đầu tiên tôi được đi
máy bay. Tôi không biết có phải là bị sốc trước những điều mới mẻ, hay là
sự chờ đợi mê hoặc thôi thúc khám phá, nhưng có điều gì đó ở Israel và
Trung Đông đã chiếm giữ cả trái tim và tâm trí tôi. Tôi hoàn toàn bị dẫn dụ
bởi nơi này, bởi những người dân và mâu thuẫn của nó. Từ thời khắc đó, tôi
chẳng bao giờ bị thu hút bởi điều gì khác nữa. Quả là như thế, ngày đầu tiên
tôi bước dọc thành phố cổ có bức tường bao quanh của Jerusalem, hít thở
hương vị nơi này, và đắm mình trong dòng sông muôn màu của bao kiếp
người chảy qua những mê cung ngoắt nghoéo của nó, tôi cảm thấy như
đang ở nhà. Chắc hẳn, trong kiếp trước, có lẽ tôi đã là một người bán hàng
tạp hóa, hay một người lính Franks, hoặc một người Thổ Nhĩ Kỳ, hay chí ít
cũng là một tay chép sử biên niên người Do Thái thời Trung cổ. Có thể đó
chỉ là do đấy là chuyến đi nước ngoài đầu tiên của tôi, nhưng năm 1968, tôi
biết rằng sau này và mãi mãi tôi thực sự gắn bó với Trung Đông, hơn cả
Minnesota.

Khi trở về nhà, tôi khởi sự đọc tất cả mọi thứ có trong tay về Israel.

Cũng năm đó, Hãng Thông tấn Do Thái của Israel cử một shaliach, một
kiểu đại sứ và thành viên lưu động, tới Minneapolis lần đầu tiên. Tôi trở
thành một trong những kẻ say mê hăng hái nhất của ông – tổ chức tất cả
mọi việc từ các hội chợ cho đến những cuộc biểu tình của người Do Thái.
Ông đã thu xếp để gửi tôi đến sống ở trường trung học tại Kibbutz

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.