TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 149

Mặt khác, vài phe nhóm của PLO chuyển sang thái cực đối lập, né tránh

mọi hình thức chiến tranh truyền thống mà thay vào đó tập trung vào các vụ
tấn công khủng bố được giật tít gây sự chú ý của mọi người, hoặc các vụ
không tặc ở trong hoặc ngoài Israel, gia tăng thêm bằng các vụ tấn công du
kích không thường xuyên vào Galilee. Chính sách khủng bố này là hình
thức khác của nghệ thuật sân khấu. Nó là một phương thức thu hút sự chú ý
trong thời đại truyền hình nhưng lại chẳng phải là phương thức để giành
chiến thắng trong chiến tranh. Không có thắc mắc nào rằng những hoạt
động gây chú ý này đã đưa sự nghiệp của người Palestine vào các chương
trình thời sự của Israel và của thế giới vào đúng thời điểm mà cả thế giới đã
vui vẻ hơn khi bắt đầu bỏ qua vấn đề của người Palestine. Theo ý nghĩa này,
tôi tin rằng chính sách khủng bố đó, xét về mặt đạo đức là đáng ghê tởm, lại
có liên hệ một cách hữu cơ với PLO trong giai đoạn mở màn sân khấu của
nó. Vấn đề là ở chỗ những hoạt động khủng bố đáng chú ý này trở thành
một sự kết thúc cho chính nó, thay vì đó chỉ là một giai đoạn phát triển cần
thiết hoặc một công cụ trong một cuộc chiến rộng lớn hơn nhằm giành được
một giải pháp chính trị nào đó.

Thực tế thì chính sách khủng bố trên phương tiện truyền thông đại chúng

này kết thúc làm tổn thương PLO nhiều hơn là giúp đỡ nó, vì lãnh đạo PLO
phải lòng chính những bài báo được cắt ra này. Dòng tít đã trở thành một
vật thay thế gây mê hoặc cho hoạt động chính trị hay quân sự của quần
chúng nhân dân với đầy đủ ý nghĩa đích thực của nó, và cung cấp cho các
lãnh đạo PLO ý nghĩa bị thổi phồng quá mức về sức mạnh của chính mình.
Họ nhầm lẫn giữa các bản tin về sức mạnh thật sự với các điệu bộ trên sân
khấu tương tự như các vụ không tặc với một cuộc chiến đích thực với
Israel. Điều này giúp cho họ lừa mị bản thân với ý nghĩ rằng lịch sử đứng
về phía họ, rằng họ đã lớn mạnh hơn, và rằng cuộc chiến này không còn
thời gian mà khoan nhượng với Israel nữa.

Sự hoài nghi và nghệ thuật sân khấu ở Beirut cùng đến với tôi vào một

chiều năm 1979, sau hôm có người cố gắng thủ tiêu vị lãnh đạo Cơ đốc giáo
Camille Chamoun bằng một vụ đánh bom bằng xe hơi. Vụ nổ bị chậm một
phần mấy giây đồng hồ khiến ông ta thoát được. Ngày hôm sau tôi đến căn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.