TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 251

9. Kết thúc điều gì đó

Estragon : Tôi không thể tiếp tục thế này được.

Vladimir : Đó là điều anh nghĩ còn gì.

Estragon : Nếu chúng ta chia tay nhau? Điều đó có thể sẽ tốt hơn cho cả

hai ta.

Vladimir : Chúng ta sẽ treo cổ tự tử vào ngày mai. (Ngừng lại.) Trừ khi

Godot tới.

Estragon : Nếu ông ta tới?

Vladimir : Chúng ta sẽ được cứu vớt.

Samuel Beckett, Chờ Godot
Một sáng tháng Mười một năm 1983, khoảng một tháng sau vụ sở chỉ

huy Lính thủy Đánh bộ bị nổ tung, một người đàn ông trong bộ com lê màu
nâu đã tự sát ở bãi đỗ xe ngoài trời ngay trước cửa chính của chúng tôi. Cô
con gái nhỏ Adrien của Dave Zucchino là người đầu tiên phát hiện ra ông ta
từ ban công nhà họ, ở ngay tầng dưới chúng tôi. Adrien chỉ vào ông ta qua
rào chắn của ban công còn mẹ cô bé thì đi tới và nhận ra cái xác. Sau đấy,
một vài hàng xóm khác nói rằng người đàn ông trong bộ com lê màu nâu
lảng vảng quanh bãi đỗ xe của chúng tôi một lát, uống từ chiếc bình đựng
thuốc độc có dán nhãn đầu lâu xương chéo. Tay kia ông ta cầm một chiếc
túi nhựa. Vì người đàn ông đã ngã nhào và bị co giật, nên những người
hàng xóm chỉ đứng nhìn từ xa. Rốt cuộc rồi cũng có người gọi cho cảnh sát.
Khoảng bốn mươi phút sau, khi đội quân tinh nhuệ của Beirut tới thì mắt
người đàn ông nọ đã trợn ngược và người ông ta thì lạnh ngắt rồi. Cảnh sát
thường thích làm theo cách này: nhiều nhân chứng hơn, bớt giấy tờ đi. Khi
cảnh sát mở chiếc túi nhựa mà người đàn ông cầm ra, họ thấy có một món

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.