TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 289

việc và quay số điện thoại của ban chuyên trách nước ngoài của Times tại
New York. Nhưng trước khi có người nhấc máy, tôi dập điện thoại.

Tôi tự nhủ với mình, thật là ngốc vì kiểu nã đạn này vẫn tồn tại hàng

đêm kể từ khi cuộc nội chiến bùng nổ. Chín năm rồi! Đêm nay nó xảy đến
với nhà của mình thôi chứ có gì là tin tức giật gân đâu. Nếu nó xảy ra ở bất
cứ nơi nào khác ở trong thành phố, thì mình cũng chỉ việc kéo gối trùm lên
đầu mà ngủ đi cho rồi.

Vậy là tôi bỏ trở lại nhà tắm, ngồi dựa lưng vào bệ xí, và đợi đến khi

ngừng bắn. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là: Thật là điên rồ. Mình là
thông tín viên của New York Times ở Beirut. Mình đang bị nã đạn, và đó lại
chẳng phải là tin tức gì cả. Đến lúc phải đi rồi.

Mất vài tháng nữa tôi mới thực sự khởi hành, nhưng khi ngày ấy gần đến

thì tôi bắt đầu có ý nghĩ thứ hai. Tôi bị lôi kéo vào những bài báo về Beirut
như con thiêu thân lao mình vào lửa. Một vài đồng nghiệp của tôi tới Beirut
và không thể nào dứt đi được bởi vì họ mắc kẹt vào chính liều adrenalin của
mình, và những vụ nổ súng hàng ngày đưa bạn lên trang nhất hoặc bản tin
buổi tối. Tôi không miễn dịch được khỏi thứ đó, nhưng luôn có gì còn hơn
thế với tôi. Bây giờ, khi nghĩ lại về Beirut, tôi chỉ nhớ chút ít đến những
phen nguy hiểm đến tính mạng hay là những liều adrenalin liều cao. Thay
vào đó, tôi luôn quay trở lại với những khoảnh nhắc nhất định – tất cả
những cuộc chạm trán với con người đáng chú ý mà tôi được làm nhân
chứng đã dạy tôi về con người và những điều họ làm, nhiều hơn cả hai
mươi năm trước đây của cuộc đời tôi. Tôi tận mắt chứng kiến những ranh
giới giữa lòng trắc ẩn của con người với sự tàn bạo vô biên của họ, sự khéo
léo của họ ngay cạnh sự dại dột đến điên rồ, sự điên rồ của họ bên cạnh khả
năng chịu đựng vô tận của họ.

Tất nhiên, với những người Liban xuất hiện ở những khoảnh khắc trong

ký ức của tôi thì đó chẳng phải là câu chuyện giật gân ly kỳ gì mà chỉ là
những nếp sinh hoạt thường ngày đến chai mòn, thi thoảng ngắt quãng bằng
một khoảnh khắc khinh bạc. Tôi không bao giờ quên rằng những khoảnh
khắc của tôi thường là cơn ác mộng của họ. Gerald Butt, thông tin viên của
BBC ở Beirut kể cho tôi nghe một câu chuyện diễn ra vào khoảng cuối mùa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.