TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 296

như tôi thấy, đó là những thay đổi về mặt xã hội và nhân khẩu trong nội bộ
đất nước, đã buộc những câu hỏi cơ bản này phải được đặt lại; đối với Israel
mà tôi tìm ra sau này, đó là những tài sản từ chiến tranh đã tạo ra nó. Bằng
cách này hay cách khác thì cả người Liban lẫn người Israel đều thất bại
trong việc giải quyết những bất đồng của mình về những câu hỏi cơ bản
này, và kết quả là chúng trở nên tê liệt về phương diện chính trị.

Chỉ có kiểu của triệu chứng tê liệt là khác nhau. Trong khi ở Liban chính

phủ trở nên tê liệt vì nhiều phe phái chính trị khác nhau của người Liban
đều khăng khăng phải đối mặt với những bất đồng, và đã đánh bật họ ra cả
đường phố, còn ở Israel thì chính phủ trở nên tê liệt vì các đảng phái chính
trị khác nhau đều thống nhất là không đối mặt với các mối bất đồng của
mình, mà tốt hơn là né tránh và tìm cách đạt tới những thỏa hiệp thực tế mà
có thể giữ được nguyên trạng. Trong khi ở Liban, Nội các bất lực vì nó
không đại diện cho ai cả, còn ở Israel, Nội các bất lực vì nó đại diện cho tất
cả mọi người. Ở Liban, người ta gọi tình trạng không hoạt động này là “vô
chính phủ”, còn ở Israel người ta gọi nó là “thống nhất quốc gia”, nhưng kết
quả cuối cùng là như nhau: hoạt động chính trị tê liệt.

Để đánh giá đầy đủ về những lý do cho sự tê liệt của Israel, người ta cần

phải quay lại con đường khởi thủy của quốc gia. Những người Do Thái theo
Chủ nghĩa Phục quốc đã lập ra Israel với ba mục tiêu cơ bản nằm lòng khi
họ nghĩ đến loại hình nhà nước mình muốn xây dựng, như nhà khoa học
chính trị Areyh Naor nói với tôi: Họ muốn tạo ra một nhà nước Do Thái,
một nhà nước dân chủ, và một nhà nước được đặt trên chính quê hương lịch
sử của dân tộc Do Thái – mảnh đất của Israel – mà theo đó sẽ bao gồm tất
cả Palestine từ Biển Địa Trung Hải cho tới sông Jordan, và thậm chí cả một
số vùng xa hơn nữa, mà chính là Jordan ngày nay. Vào tháng Mười một
năm 1947, khi Liên Hợp Quốc cắt cho người Do Thái khoảng một nửa vùng
đó để họ lập ra nhà nước của riêng mình, trong khi cam kết rằng nửa còn lại
thuộc về người Ả-rập Palestine, các nhà lãnh đạo của Chủ nghĩa Phục quốc
buộc phải trả lời câu hỏi cơ bản: Họ muốn thành lập loại hình nhà nước
nào? David Ben-Gurion, khi đó là lãnh đạo của phong trào phục quốc ở
Palestine, và là một chính khách thực thụ, đã không lưỡng lự mà trình bày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.