TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 318

nơi không còn hy vọng, cảm thấy yếu ớt những lúc người ta khỏe mạnh và
thấy khỏe mạnh lúc người ta yếu ớt, và cảm nhận ngọn gió thời gian ở phía
sau lưng trong khi thực tế người ta đang bị nó thổi ngay trước mặt.

David Ben-Gurion luôn hiểu rằng cử tri đầu tiên của ông ta là sự kiện và

cử tri thứ hai là dân chúng, những người có ý chí chủ quan có ảnh hưởng
quyết định tới các sự kiện. Shamir và Peres lại nhìn sự việc theo hướng đối
lập. Họ nghĩ rằng cử tri đầu tiên của họ chính là ý chí chủ quan của người
dân được họ đánh giá đều đặn qua các cuộc thăm dò dư luận, và thực tế đó
sẽ được điều chỉnh tùy theo tâm trạng trong tuần. Đây không phải là sự
thiếu năng lực của Peres, Rabin, và Shamir. Họ đều là những nhà kỹ trị thật
sự, được học hành đến nơi đến chốn. Họ giúp việc xây dựng quốc gia từ
vạch xuất phát. Hầu hết trong số họ đều được tuyển mộ làm nghị sĩ và sĩ
quan quân đội do những người sáng lập có tầm nhìn xa trông rộng của
Israel, đúng đắn về kỹ năng quản trị hành chính và phẩm chất chính trị vững
vàng, điềm đạm của họ. Họ luôn coi nhiệm vụ của mình như việc thừa hành
những tầm nhìn của người khác, chứ không thừa nhận là tầm nhìn của chính
họ. Cả ba đều làm được những người thống trị giỏi giang ở Đảo Rhode hay
Delaware, nhưng Đảo Rhode và Delaware lại không phải đối mặt với những
câu hỏi sống còn khổng lồ và những tình huống khó xử về đạo đức kinh
khủng như vậy.

Cho đến cuối những năm 1980, dường như đã tồn tại một chứng liệt

cộng sinh giữa các nhà lãnh đạo Isarel với quốc gia họ lãnh đạo. Vấn đề
chính trị và an ninh chủ yếu đối mặt với quốc gia đã xuất hiện với cả hai trở
nên quá khiếp đảm, quá kinh hoàng, và quá khó chữa. Cả nhà lãnh đạo và
việc lãnh đạo dường như đều cảm thấy rằng không ai thực sự có thể tạo ra
sự khác biệt, vậy là các chính trị gia Israel chỉ thảo luận chi tiết các hoạt
động lãnh đạo, luôn phản ứng với các sự kiện, không bao giờ đi đầu, trong
khi công chúng Israel lại sa vào sự ngủ đông về cảm xúc.

“Anh làm ơn, đừng nói về ‘Tình hình’ nữa,” đã trở thành một điệp khúc

phổ biến giữa những người Israel. Khi mạng lưới Phát thanh và Truyền hình
thuộc sở hữu nhà nước Israel đình công trong gần hai tháng hồi mùa thu
năm 1987, đa phần người Israel rất vui sướng. Lần đầu tiên họ không phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.