TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 344

người Do Thái. Đã ai từng nghe điều tương tự như vậy trước năm 1948 hay
chưa? Đó chính là thứ keo dính đã gắn kết nhiều người Israel với mảnh đất
này – không phải Kinh Thánh, và cũng chẳng phải tôn giáo, mà là thi vị của
một sân bay của người Do Thái.

“Điều thực sự giữ cho nơi này chìm mãi xuốngdưới đáy,” Chafets giải

thích khi những khách hàng khác trong quán bar la hét những lời chào
mừng với anh, mà không phải lời nào cũng thích hợp để ghi ra đây, “đó
không phải là nền dân chủ. Cũng không phải là Chủ nghĩa Phục quốc. Cũng
không phải là bất cứ hệ tư tưởng hay hệ thống nào. Đó là ý thức đoàn kết
mang tính sắc tộc của người Do Thái. Trong hai nghìn năm, cả dân tộc này
đã khóc lóc, cầu khẩn, và van xin Thượng đế ban cho họ một đất nước. Tôi
muốn được nhìn thấy nó, nhưng khi tới đây tôi nhận ra rằng Israel vang
vọng trong tôi. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng tôi cảm thấy nơi đây như nhà
mình, cho dù là những con người ở đây không hề giống như những người
đã lớn lên cùng tôi. Khi những người Ma-rốc đầu tiên tới Israel, đây chính
là điều khiến họ thường xuyên hay đi dạo trên đường phố. Mọi người sẽ hỏi
vì sao. Họ không có vỉa hè ở Ma-rốc hay sao? Không. Căn nguyên ở đây là
đây là đất nước họ. Ở đây không có chủ đồn điền nào cả. Giờ thì họ có thể
đi trên bất cứ đường phố quái nào mà họ thích. Chính tôi cũng có chút ít
cảm giác này. Israel chính là cách những người Do Thái cư xử khi họ rời
khỏi các đồn điền – khi không còn những người không phải dân Do Thái
xung quanh nhìn chằm chằm vào họ nữa. Tất cả mọi điều ở đây khiến cho
người Mỹ phàn nàn thì tôi thấy thích thú. Tôi thích cách cư xử không lịch
sự. Tôi thích sự thẳng thắn, tôi thích sự sôi động, và adrenalin. Tôi cảm
thấy thoải mái với những con người này. Tôi không bao giờ thực sự chỉ rõ
được nó, nhưng một cách vô thức tôi xuống máy bay và tự nhủ với mình,
Chính là nơi này. Mình thuộc về đây.”

Vậy thì anh làm gì để được vui vẻ?
“Tôi vui cực kỳ luôn; ví dụ như kết hợp cùng với vài nhạc sĩ hàng đầu ở

Israel và chơi rock ‘n’ roll, thỉnh thoảng thì chơi cho những bữa tiệc linh
đình. Tại sao ư? Vì đó là những điều mà ở Mỹ chẳng bao giờ tôi làm được
cả. Trước lễ Yom Kippur hàng năm, tay phục vụ quầy rượu Shaul cùng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.