TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 345

với một vài người khác đi ra phố Dizengoff ngồi, chúng tôi uống bia và ăn
hummus, và khi có những người đi qua – nếu chúng tôi biết họ, và rồi
chúng tôi sẽ dần dần say tí bỉ, thì kể cả khi chúng tôi có không biết họ đi
nữa – chúng tôi sẽ chặn họ lại và bảo rằng, ‘Nếu tôi đã làm điều gì sai trái
khiến anh khó chịu trong năm nay, tôi xin lỗi nhé. Hãy tha lỗi cho tôi.’ Thật
là vui cực kỳ luôn, mọi người đều mỉm cười, rồi cười phá lên và bảo rằng,
‘Vầng, tôi cũng thế, người anh em ạ. Cũng tha thứ cho tôi nhé,’ và họ đi
tiếp. Tôi thích được thức dậy vào các sáng thứ Bảy, lang thang ra ngoài bãi
biển cùng với vài bạn bè cặp bồ chung với một ả người Tusini. Anh cảm
nhận được phần Địa Trung Hải thuộc về đất nước này. Những bước đi chậm
rãi, khoái lạc với đám đàn bà, bầu không khí sôi nổi, những sắc màu. Israel
là đất nước duy nhất mà các cô gái Puerto Rican đều là người Do Thái. Thật
là vui khi được chứng kiến đội bóng rổ của Israel đánh bại được đội tuyển
Nga năm 1977. Không chỉ vì nó là trận đấu tuyệt vời mà vì chúng ta đã
chống lại họ. Một mặt đó chính là Tal Brody [cầu thủ ngôi sao của đội
tuyển Israel] và những cầu thủ khác đã đánh bại được đội tuyển Nga, một
đội tuyển của một quốc gia lớn, và cần ghi nhớ rằng, mặt khác chính ông
cha tôi đã đánh bại họ. Đó là một chiến thắng trong quá khứ của chúng ta đã
vượt mặt được cả người Cô-dắc. Và tất cả chúng tôi đều hiểu nó theo cách
đó. Không ai cần phải nói về nó cả. Nghe thật là ủy mị khi nói điều này với
nhau, nhưng chúng tôi đều hiểu nó theo cách đó.”

Một trong những điều tôi luôn thấy thích thú ở Chafets, một trong những

lý do khiến anh ta tiêu biểu cho một giọng điệu nào đó, rất phổ biến của
người Israel, đó là anh ta luôn có một tinh thần hài hước về Israel. Anh ta
luôn hiểu được rằng phần lớn những người Israel không phải là những anh
hùng, không tính đến những người sùng đạo, thì cho dù họ có muốn trở
thành anh hùng cũng không được, mà người ta chỉ cố gắng qua được tháng
này, kéo dài thêm được chút ít hạnh phúc, ôm ấp ăn nằm – thường không
phải là với bạn đời của mình – và tới thăm nước Mỹ ít nhất ba năm một lần.
Tư tưởng của họ chỉ bó hẹp trong phạm vi nhận thức rằng họ đang làm tất
cả những điều này trong một nhà nước Do Thái, phục vụ quân đội và làm lễ
chào cờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.