TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 346

“Nào, anh có thể nói, Ồ, nếu anh muốn được vui vẻ thỏa thích, tại sao

anh không tới California?” Chafets tiếp tục, tiên liệu trước câu hỏi của tôi.
“Tại sao lại sống ở Israel? Tôi muốn được vui vẻ và tôi cũng muốn sống
trong một quốc gia của người Do Thái – để dự phần vào đó. Nói một cách
công bằng thì mục tiêu của tôi cũng như của một người theo Chủ nghĩa
Phục quốc là sống trong một nhà nước Do Thái, và chưa từng được sống
trong một kiểu nhà nước Do Thái riêng biệt nào. Với tôi, sống trong một
quốc gia là thuộc về gia đình mình và được nó chăm sóc, thế là đủ. Và nếu
gia đình tôi quyết định rằng nó cần phải buôn bán lông thú thay vì buôn bán
thuốc men, thì cũng được thôi. Đó là lý do tại sao nó chưa bao giờ thực sự
đưa ra một bất đồng mang tính chỉ trích với tôi về những gì chính phủ ở đây
đang làm như vậy. Anh thường nghe thấy người ta nói rằng, Nếu Sharon trở
thành Thủ tướng Chính phủ, tôi sẽ ra đi. Cảm giác của tôi là không ở trong
hoàn cảnh đó thì tôi mới đi, còn gì hơn nữa khi bất kỳ người nào lại rời khỏi
đất nơi mà họ thuộc về nó. Tôi nghĩ giống như trong cuốn The French
Connection (tạm dịch: Mối liên hệ của người Pháp) khi Popeye Doyle nói
về viên cảnh sát người Pháp này, và viên cảnh sát người Pháp thì đang ba
hoa về Marseilles, và Popeye nói rằng, ‘Tôi thà ngồi trên bãi rác để có thể ở
New York còn hơn làm thị trưởng Marseilles.’ Không phải là công kích các
quốc gia khác, nhưng tôi thà ngồi trên bãi rác để có thể ở đây còn hơn là
sống ở bất cứ một nơi nào khác.

“Sinh trưởng ở Mỹ tôi ý thức được rất rõ về khoảng cách – mà tôi nghĩ

trong đó là một đất nước tốt đẹp – giữa lời nói và hành động, giữa lý tưởng
và thực tiễn. Vì vậy tôi không nghĩ đất nước này sẽ trở thành một nơi lý
tưởng để vui vẻ. Giống như ai đó đã nói, ‘Tôi không thể sống với một phụ
nữ nếu cô ta không hoàn hảo,’ còn người khác dễ tính hơn thì bảo rằng,
‘Anh biết không, có thể cô ấy hơi béo một chút, và có thể cô ấy hơi ngốc
nghếch nữa, nhưng anh biết đấy, thế quái đi nữa thì tôi vẫn yêu cô ấy.’ Tôi
cảm nhận về Israel theo cách đó. Hai mươi năm trước, lần đầu tiên tôi tới
đây, mọi người ở đây vẫn còn giữ hình ảnh phô trương kiểu như vậy về đất
nước, nhưng nó quá khổ hạnh, đòi hỏi quá khắt khe để kéo dài đối với hầu
hết mọi người. Những thứ anh nhìn thấy bây giờ là sự nới lỏng những xiềng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.