quay phim cũng như nhiếp ảnh gia nào được cố gắng chụp ảnh ghi hình.
Việc này không chỉ gây nguy hiểm đến tính mạng của họ mà còn cho khách
khứa và nhân viên ở đây. Ai không sẵn sàng chấp hành có thể đi khỏi khách
sạn.” Đó là một bầu không khí hoàn toàn điên rồ, trùng khớp với mô tả của
họa sỹ biếm họa Garry Trudeau trong loạt tranh Doonesbury ở cột tranh vui
về Commodore suốt mùa hè năm 1982 đó. Tôi thích nhất bức tranh của ông
vẽ phóng viên truyền hình Roland Burton Hedley, Jr. đang gọi xuống quầy
tiếp tân của từ phòng của khách sạn Commodore.
“Có ai gửi lời nhắn cho tôi không?” Hedley hỏi người tiếp tân.
“Để tôi kiểm tra…” người tiếp tân trả lời. “Có đấy, vài lời đe dọa giết.
Tôi sẽ để vào hộp thoại của ông nhé?”
“Được. Nghe này,” Hedley trả lời, “nếu lần sau họ gọi nữa, hãy nói với
họ là tôi chỉ làm việc trên đường dây điện thoại thôi nhé.”
Bạn không ở trong Commodore vì chất lượng những phòng ốc của nó.
Điều duy nhất họ làm cho phòng của bạn là thu 16% phí dịch vụ, cho dù
bạn có thấy chăn đệm là một mớ bùng nhùng ngả màu nước dưa. Hành lang
thì đầy lút những ghế đệm, một quầy bar, một sàn nhảy với chiếc organ hộp
thiếc, cả tá gái điếm đủ để cấp cho một lầu xanh. Ở đây cũng có một nhà
hàng Trung Quốc và một phòng ăn tối cũ kỹ mà dịch vụ thì lúc nào cũng tệ
hại và thức ăn thì còn khiếp đảm hơn. Khi những người Shiite tiếp quản
Tây Beirut vào năm 1984 và áp dụng chế độ chính thống, quản lý của
Commodore buộc phải đóng cửa quầy bar ở ngoài hành lang và mở ra một
nơi đã trở thành nổi tiếng với tên gọi Phòng Ramadan ở trên tầng mười bảy.
(Ramadan là một trong tháng ăn chay của người Hồi giáo). Khách khứa của
khách sạn thận trọng gõ cửa Phòng Ramadan không khác gì vào cửa hàng
rượu lậu hồi Luật Cấm nấu và Bán rượu cả. Yunis, nhân viên quầy bar sẽ
kín đáo quan sát để chắc rằng đó không phải là vài vị giáo sĩ Hồi giáo tới để
đập vỡ các chai rượu, rồi để cho bạn vào. Ở bên trong, khách khứa đứng
trong bóng tối, nhấp nháp từng ngụm rượu, trong khi Fuad, giám đốc khách
sạn, loanh quanh đi tới đi lui, thốt ra những lời ưa thích của mình: “Không
vấn đề gì đâu, không vấn đề gì hết.”