TỨ BÌNH PHONG - Trang 105

Mụ mỉm cười, dẫn hai người đến một khách sảnh nhỏ, nói có thể cho hai
người thuê một buồng hạng nhất suốt cả buổi chiều với giá chỉ ba xâu tiền.
Địch Nhân Kiệt giơ tay ngăn lại, sau một hồi mặc cả, hai người ngã giá
xuống còn hai xâu. Ông lấy tiền trả, mụ dẫn hai người lên lầu tới một
buồng ngủ rộng rãi, bên trong bài trí sẵn nhiều đồ đạc.

Chờ mụ béo đi khỏi, Cẩm Chướng nói, “Đây đúng là buồng hạng nhất ở kỹ
quán này. Ta chắc rằng nữ nhân kia cũng hẹn gặp tình lang chính thị đây.”

“Ta hãy tra xét quanh buồng xem sao.”

“Chờ chút, lát nữa thôi mụ tú bà sẽ mang trà lên. Ông nhớ đừng quên cho
mụ ít tiền thưởng, đấy là thông lệ rồi.” Thấy Địch Nhân Kiệt định ngồi
xuống bàn trà, Cẩm Chướng vội nói, “Tốt nhất là chúng ta nên thay y phục
trước đã. Những kẻ ở đây tinh tường lắm, chúng sẽ sinh nghi nếu hai ta
không giống như những vị khách khác.”

Cẩm Chướng đi đến bàn trang điểm, lần lượt cởi bỏ áo ngoài, áo trong và
chiếc quần rộng. Địch Nhân Kiệt cũng cởi áo ngoài, thay bằng chiếc áo
choàng trắng mới tinh được treo trên chiếc giá sơn đen cạnh giường. Ả
đứng khỏa thân trước bàn, vô tư lau mình, chẳng thèm để ý đến nam nhân
còn lại trong buồng. Cẩm Chướng có một thân hình quyến rũ, nhưng khi
cúi người lại để lộ những vết sẹo trắng nhằng nhịt từ lưng xuống hông.

“Kẻ nào đã hành hạ ngươi thế kia?” Ông giận dữ hỏi. “Là Bài Quân ư?”

“Ồ không,” ả thờ ơ đáp. “Việc này mới xảy ra cách đây hơn một năm thôi.
Ta không bị bán vào lầu xanh từ nhỏ mà việc đó xảy ra lúc ta đã mười sáu.
Ta không ưa việc tiếp khách nên thường bị đánh đập. Sau đó ta đã gặp may.
Có một lần, Bài Quân đến và thấy ta vừa mắt, thế là huynh ấy hỏi chuộc ta
ra. Lão tú ông liền mang ra tờ khế ước ngày xưa gia phụ bán ta giá bốn
mươi lạng bạc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.