TỨ BÌNH PHONG - Trang 112

“Ta đã ngủ bao lâu rồi?” Địch Nhân Kiệt lo lắng hỏi.

“Khoảng một vài canh giờ, mụ tú bà còn bảo ông chắc phải là tình nhân
nồng nhiệt lắm. Mụ cũng kể cặp nhân tình kia có đến đây hai lần, đúng như
Mắt Toét nói. Nữ nhân trông khá thon thả nhưng vẻ ngoài rất đặc biệt, có
vẻ là một quý phu nhân. Tên thanh niên cũng là kẻ xuất thân từ một gia
đình khá giả, nhưng trông không được khỏe lắm, có vẻ như mới trải qua
một đợt ho khan nặng. Hắn trả tiền rất hậu hĩnh. Mụ ta còn nói cả hai lần
đến đây họ đều bị theo dõi.”

“Ý ngươi nói theo dõi là sao?”

“Có kẻ bám đuôi họ đến tận căn buồng này luôn. Cả hai lần đều có người
theo vào đây ngay sau khi họ lên lầu và trả tiền để được nhìn trộm qua cái
lỗ trên vách phía trong buồng ấy.”

“Kẻ theo dõi đó là ai?” Địch Nhân Kiệt hơi căng thẳng.

“Ông nghĩ gã sẽ để lại danh thiếp sao? Mụ béo nói gã khá cao và gầy, mặc
áo choàng kín cổ, kéo cao lên tận mắt nên trông không rõ mặt, giọng nói cố
tình như bị nghẹn. Nhưng mụ quả quyết đó là một người có học thức, ở gã
toát lên vẻ quan lại. Mà chân gã lại còn bước tập tễnh nữa chứ.”

Địch Nhân Kiệt đứng như trời trồng, tay vẫn cầm tấm áo choàng. Người
này không phải ai khác ngoài Phan Du Đức, viên sư gia của Đặng tri
huyện.

Cẩm Chướng giúp Địch Nhân Kiệt khoác tấm trường bào. Sau khi thắt đai,
đội mũ, ông thò tay vào trong áo, ngập ngừng nói, “Ta thật cảm kích sự
giúp đỡ của ngươi. Để ta gửi ngươi chút ít…”

“Ta sẽ không tính phí phần dò la tin tức,” Cẩm Chướng ngắt lời. “Nhưng ta
không phiền nếu một ngày nào đó, khi tâm trí thảnh thơi hơn, ông lại đưa ta
tới đây. Ta dám chắc ông biết cách làm cho một nữ nhân cảm thấy thỏa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.