TỨ BÌNH PHONG - Trang 143

“Là ta tìm thấy nó!” Quân Sơn gào lên.

“Khai thật mau!” Địch Nhân Kiệt quát.

“Đó hoàn toàn là sự thật!”

“Mang ngay một xẻng đầy than hồng và kìm lại đây,” Bài Quân búng tay
gọi tên tiểu nhị. “Ta sẽ đặt vài viên than hồng lên bụng tên khốn này. Cách
này luôn hiệu quả. Sẽ hơi khét một chút đấy, không phải việc gì cũng đều
tươm tất cả.”

“Không! Xin đừng làm vậy!” Quân Sơn điên loạn hét. “Ta đã tìm thấy nó
mà, ta thề đấy!”

“Ở đâu?” Địch Nhân Kiệt hỏi.

“Ngay tại đây. Đêm hôm trước, ta đã lục soát tất cả các căn buồng trên lầu
lúc mọi người đang ngủ. Ta tìm thấy cuốn sổ ngay sau giường của ả kia!”

Địch Nhân Kiệt vội quay sang nhìn Cẩm Chướng. Ả đưa tay ôm ngực, cố
ngăn mình không bật khóc, rồi nhìn Địch Nhân Kiệt với ánh mắt hoảng sợ
đầy khẩn khoản. Ông chợt hiểu ra mọi chuyện, vội nói với Bài Quân, “Vô
ích thôi, tên khốn này vẫn đang nói dối! Tốt nhất hãy để ta đưa gã đến một
nơi yên tĩnh rồi từ từ tra hỏi, tránh gây ầm ĩ khiến xóm giềng xung quanh
để ý. Bọn ta sẽ tới chỗ đầm lầy.”

“Không! Không!” Quân Sơn rên rỉ.

Bài Quân tặng cho gã một cú đá, gầm lên, “Thằng khốn dơ bẩn này, định
vu oan cả Cẩm Chướng của bọn ta à?”

“Sự thật là thế!” Quân Sơn hét lên. “Ta đã xé mấy trang, sau đó để lại cuốn
sổ vào chỗ cũ. Đêm nay ta đến đây…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.