TỨ BÌNH PHONG - Trang 144

Địch Nhân Kiệt vội nhét giày vào miệng gã, “Lát nữa ngươi sẽ được ba hoa
như ý nguyện.” Ông quay sang đưa Bài Quân xem chiếc ống thổi của Quân
Sơn, “Thuốc mê được giấu sẵn trong quả bầu này. Ta đoán khi dùng ống
thổi qua khe cửa, thuốc mê sẽ lan ra khắp buồng khiến người hít phải ngủ
mê mệt. Nhưng tên vô lại này đã không gặp may. Kiều Thái nằm ngủ dưới
sàn, đầu ngay cạnh cửa nên đã lĩnh trọn cả đống thuốc vào mặt. Y hắt xì
ngay lập tức. Và trước khi thuốc mê kịp lan ra, bọn ta đã mở cửa chạy ra
ngoài. Trước khi ngủ ta cũng đã khoét một lỗ trên cửa sổ, nhờ vậy gió đã
thổi bay hết chúng đi. Nếu không, giờ này tất cả chúng ta đều đang nằm mê
man rồi. Riêng hai huynh đệ bọn ta chắc hẳn đã bị cắt đứt cổ họng. Gã
khốn kia, chính ngươi chèn cửa sổ buồng ta lại đúng không?”

Quân Sơn gật đầu, cố gắng đẩy chiếc giày ra khỏi miệng.

“Bảo người của ngươi lấy giấy dầu dán miệng gã lại,” Địch Nhân Kiệt nói
với Bài Quân, “sau đó hãy chuẩn bị một cái cáng, ta sẽ trói gã lại quấn vào
trong tấm chăn cũ khiêng đi. Nếu gặp lính gác, ta sẽ nói gã bị bệnh truyền
nhiễm nguy hiểm, cần phải đi gặp đại phu gấp.”

“Này Hói!” Bài Quân rống lên, “Không cần giữ chân gã nữa, đằng nào tên
khốn này cũng không chạy đi đâu được! Mau đi lấy giấy dầu lại đây!” Rồi
quay sang Địch Nhân Kiệt, “Ngươi có cần thêm công cụ gì nữa không?”

“Ta từng là một bộ đầu, ta biết cần phải làm những gì.” Địch Nhân Kiệt
đáp. “Nhưng có lẽ ta sẽ mượn ngươi một thanh chủy thủ.”

“Được!” Bài Quân đáp. “Nhắc đến chủy thủ mới nhớ, ta muốn hai tai và
mấy ngón tay của tên khốn này để gửi cho vài gã loi choi ngựa non háu đá
trong trấn, coi như lời cảnh cáo. Ngươi nhớ gói chúng bằng giấy dầu mang
về cho ta đấy. Mà ngươi định giấu xác gã ở đâu?”

“Ta sẽ chôn gã xuống đầm lầy. Chắc chắn sẽ không ai phát hiện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.