TỨ BÌNH PHONG - Trang 44

hỏi, “Trời đất thiên địa ơi, tên rậm râu nào đây?”

“Người lạ mới đến đó, thưa đại ca.” Tú Tài khúm núm đáp.

Tên tiểu nhị nhổm dậy từ sau quầy, hằn học cáo trạng, “Đại ca, gã rậm râu
kia nói đệ là tên lừa đảo.”

“Có ai bảo ngươi không phải quân lừa đảo chứ? Nhưng ta thường không tin
khách vãng lai cho lắm.” Bài Quân tiến đến chỗ bàn Địch Nhân Kiệt và gằn
giọng hỏi, “Các ngươi từ đâu tới?”

“Bọn ta gặp chút rắc rối, được Quân Sơn giúp đỡ đưa đến đây.”

Bài Quân ngờ vực nhìn hai người, đoạn ngồi xuống bên cạnh nói, “Ta
không biết rõ Quân Sơn lắm. Hãy kể ta nghe rắc rối của các ngươi xem.”

“Bọn ta chỉ là thương nhân buôn bán bình thường, chăm chỉ làm ăn lương
thiện. Sáng nay trên sơn đạo, bọn ta gặp một phú thương, ba người trò
chuyện rất hợp ý, phú thương kia bèn lấy ra mười lạng bạc tặng bọn ta làm
lễ gặp mặt. Sau đó hắn nằm xuống ven đường nghỉ trưa, còn bọn ta vào trấn
để đầu tư làm ăn. Nhưng tay phú thương kia lại tỉnh dậy trong một cái miếu
rách, phường lừa đảo đó bèn chạy lên công đường báo quan rằng bọn ta
cướp của hắn. Thế là quan nha mới truy lùng bọn ta. Sau đó Quân Sơn dẫn
bọn ta đến đây. Thực ra chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ thôi, có trách cũng là
trách tên phú thương kia tỉnh dậy quá sớm.”

“Thú vị đấy!” Bài Quân nhe răng cười. Nhưng chưa hết ngờ vực, y hỏi tiếp,
“Tại sao ngươi lại để râu thế kia? Còn nói năng như một phu tử vậy?”

“Bộ râu đó,” Kiều Thái nói, “được nuôi theo ý quan lớn đấy. Trước đây lão
gia nhà ta vốn là bộ đầu trong công đường hẳn hoi nhưng phải nghỉ hưu
sớm, cũng vì vài hiểu nhầm liên quan đến tiền bạc. Còn vị đại ca đây chắc
cũng từng là bộ khoái, ta thấy đại ca có vẻ thích tra hỏi lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.