TỨ BÌNH PHONG - Trang 51

“Ta đoán mấy ả sẽ thét lên như heo chọc tiết khi bị gí que sắt nung vào
người. Đám nữ nhân đều ham muốn ta, nhưng không ích gì hết, rặt một
đám kỹ nữ. Khi bị vặn tay, hẳn chúng cũng kêu váng lên chứ? Vậy chúng
có gào thét nhiều không?”

Địch Nhân Kiệt tóm lấy khuỷu tay Tú Tài, bẻ quặt lại. Những ngón tay
cứng như thép bấm sâu vào da thịt và dây thần kinh của hắn. Khi Tú Tài
kêu lên đau đớn, ông mới thả hắn ra.

“Lão súc sinh!” Hắn kêu nấc lên, xoa lấy khuỷu tay đau.

“Chẳng phải chính ngươi là người đặt câu hỏi ư?” Địch Nhân Kiệt nhẹ
nhàng đáp, “Giờ ngươi đã biết câu trả lời chính xác rồi đấy.”

Hai người lặng lẽ đi qua những ngôi nhà đổ nát tới một khu đất rộng,
thoáng đãng. Một làn sương nóng bốc lên bám trên những tán cây thấp, phủ
một lớp dày trên mặt đất. Phía xa xa có thể nhìn thấy lờ mờ bóng tháp canh
phía bắc trấn.

“Đầm lầy đây rồi,” Tú Tài thông báo.

Không gian thật tĩnh lặng. Sự huyên náo của thị trấn không lan được tới
đây. Chỉ nghe thấy văng vẳng tiếng kêu của vịt trời.

Địch Nhân Kiệt đi theo con đường mòn trơn trượt chạy xung quanh đầm
lầy, nhìn chăm chú những bụi cây nhỏ, rồi dừng lại trước một vết máu đỏ
nhấp nhoáng dưới bụi rậm. Ông tiến đến rẽ các nhánh cây ra. Một xác chết
được phủ kín từ cổ đến chân trong chiếc trường bào màu đỏ thêu hoa văn
vàng.

Ông cúi xuống xem xét kỹ tử thi. Khuôn mặt khá mỹ miều, vẻ mặt hoàn
toàn bình thản một cách kì lạ. Mái tóc dài mượt như lụa được búi bởi một
dải vải bằng bông. Nữ nhân khoảng hai mươi lăm tuổi. Vành tai bị rách,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.