TỨ BÌNH PHONG - Trang 70

Tú Tài vẫn còn vô cùng hoang mang, không để ý đến bao y phục Địch
Nhân Kiệt cầm theo.

Sau khi rút con dao găm ra, Địch Nhân Kiệt gói nó lại trong một miếng
giấy dầu, cất vào trong bao, đoạn mặc y phục, xỏ giày cho tử thi rồi kéo ra
đặt cạnh vệ đường. Xong xuôi, ông cất tiếng gọi Tú Tài, hai người lặng lẽ
đi qua trấn không còn một bóng người.

Tú Tài có vẻ vẫn còn bực bội vì phải ngồi đợi một mình. Địch Nhân Kiệt
đoán hắn cố tỏ ra hung ác nhằm ra vẻ can đảm thế thôi. Hắn mới chừng
mười tám, có lẽ ham muốn côn đồ du đãng mới nảy sinh khoảng một năm
nay. Gã thanh niên này có thể đã làm gì đó tệ hại hơn việc gia nhập băng
đảng của Bài Quân. Tuy Bài Quân là một gã du côn hung hăng nóng nảy,
nhưng Địch Nhân Kiệt nghĩ y không hoàn toàn tệ hẳn. Nếu vượt qua
chuyện này, Tú Tài có thể ăn năn hối cải và quay trở lại cuộc sống lương
thiện.

Hai người đi được nửa đường, đột nhiên Tú Tài nói, “Ta biết ông và Bài
Quân không coi ta ra gì. Nhưng ta nói cho ông biết, chỉ ít ngày nữa thôi, ta
sẽ kiếm được nhiều hơn số tiền các người kiếm được cả đời.”

Địch Nhân Kiệt không đáp, ông thấy chán trước sự khoa trương của Tú Tài.

Đến trước cửa tửu điếm Phượng Hoàng, Tú Tài dừng lại, gắt gỏng, “Chúng
ta hãy cáo biệt ở đây. Ta hẵng còn việc khác phải làm.”

Địch Nhân Kiệt bước vào tửu điếm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.