TỨ BÌNH PHONG - Trang 74

Nữ nhân lưỡng lự, nhìn Kiều Thái từ trên xuống dưới, vầng trán trắng muốt
hơi nhăn lại. Đột nhiên ả mỉm cười đáp khẽ, “Thiếp đang chờ một người
khác, nhưng đã quá giờ hẹn lâu rồi. Chàng cứ vào đi ạ.”

“Thật không tiện cản trở cuộc hẹn của cô nương, để mai ta quay lại sau
vậy.” Kiều Thái vội vàng nói. “Khách nhân của cô nương có thể đến bất cứ
lúc nào, đúng là chỉ có kẻ ngốc mới không tới thôi.”

Nữ nhân bật cười. Ả thật sự rất hấp dẫn.

“Mời ngài vào,” nữ nhân nói. “Thiếp cũng rất thích diện mạo của ngài.”

Kiều Thái theo kỹ nữ bước vào trong.

“Mời ngồi.” Nữ nhân bẽn lẽn. “Thiếp sắp chải tóc xong rồi.”

Ngồi xuống chiếc đôn sứ nhiều màu, Kiều Thái buồn bã nghĩ đáng lẽ y nên
hẹn ả vào một tối khác thì hơn. Đây rõ ràng là một đào nương hạng nhất.
Sàn nhà trải thảm dày màu lam, trên vách treo nhiều tranh gấm thêu, trường
kỷ gỗ mun có khảm trai, chiếc đỉnh nhỏ trên bàn phấn bốc lên một làn khói
mỏng, tỏa ra mùi hương trầm hảo hạng. Kiều Thái vân vê hàng ria mép, từ
phía sau lặng ngắm nữ nhân với tấm lưng thon và cặp mông căng tròn, cánh
tay trắng muốt duyên dáng đưa lên theo từng nhát lược, chải mái tóc dài
bóng mượt. Một lúc sau, Kiều Thái mở lời, “Ta đoán một người mỹ miều
như nàng hẳn phải mang một cái tên cũng yêu kiều không kém.”

“Tên thiếp ư?” kỹ nữ hỏi lại, mỉm cười nhìn Kiều Thái qua gương. “Chàng
có thể gọi thiếp là Thu Hồng.”

“Quả là một cái tên hay!” Kiều Thái đáp. “Nhưng dù sao cũng không có cái
tên nào có thể xứng với vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng.”

Nữ nhân quay lại mỉm cười hài lòng, ngồi xuống bên mép ghế, lấy từ cạnh
bàn ra một chiếc quạt nhỏ vừa phe phẩy vừa nhìn Kiều Thái dò xét. Một lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.