TỪ BỎ THẾ GIỚI VÀNG - Trang 127

cửa sông hơi lặng đi một chút, anh vội phóng canô lại cửa sông hơi lặng đi
một chút, anh vội phóng canô lại chỗ đó, đưa tay nắm vai cô ta kéo lên
canh một cách gượng nhẹ. Người phụ nữ ấy chính là Frenda. Mọi chuyện
tưởng thế là xong, nào ngờ khi tỉnh dậy, cô quắc đôi mắt xanh và hỏi một
cách giận dữ:

- Sao anh làm vậy? Trời ơi, sao anh lại làm như vậy chứ?

Câu hỏi đó làm anh hết sức băn khoăn. Trong những đêm sau đó, thay vì
quay ra ngủ liền theo thói quen? Anh nằm thao thức, tưởng tương lại nét
mặt và tia nhìn giận dữ của cô, suy nghĩ mãi về những lời cô nói. Những lời
đó đầy vẻ thành thật, và sự trách móc của cô không phải là giả dối. Cô thật
sự muốn nói những gì cô đã nói. Anh cứ suy nghĩ mãi về điều ấy.

Lần sau, khi gặp lại anh, cô đã quay đi một cách giận dữ và khinh bỉ.
Nhưng sau đó cô lại đến xin lỗi anh, và nói bóng gió về một người đàn ông
nào đó, ở đâu đó và vào một lúc nào đó - tuy cô không nói đầu đuôi ra sao
cả - đã làm cho cô không còn thiết sống nữa. Lời cô nói thẳng thắn nhưng
thiếu mạch lạc, và anh cũng chỉ mang máng hiểu ra rằng câu chuyện đó -
không biết là chuyện như thế nào - đã xảy ra cách đó nhiều năm rồi. Anh
cũng mang máng hiểu rằng cô đã yêu người đàn ông đó.

Ðấy mới là vấn đề: tình yêu. Nó thật rắc rối. Nó kinh khủng hơn cả cái đói
và cái lạnh. Ðàn bà không thì cũng được thôi, bởi vì họ cũng đáng yêu và
ưa nhìn. Thế nhưng lại có thêm cái nón tình yêu này nữa. Nó làm cho họ
héo hắt đến tận xương, làm cho họ trở thành vô lý đến độ chẳng ai có thể
hiểu được là họ sẽ làm cái gì nữa cả. Cái người đàn bà tên Freda này chẳng
hạn, cô thật tuyệt vời, thân hình tròn lẳn, xinh đẹp và chẳng u mê gì. Thế
rồi tình yêu đến và làm cô chua chát với mọi thứ trên đời, đưa đẩy cô đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.