qua không lúc nào anh nghĩ đến nàng cả, ít nhất trong suốt khoảng thời
gian đó anh đã đánh mất nàng rồi.
Anh quẳng miếng thạch anh xuống đất, tụt xuống bờ dốc, rồi theo con
đường mòn vừa chạy về vừa thở hồng hộc. Khi đến ria khu đất trống gần
nhà, anh chậm bước và bò đến một chỗ kín đáo để có thể quan sát mà
không sợ bị phát hiện. Anh thấy Dede đang cho gà ăn, vừa cầm từng nắm
thóc vung ra vừa cười như nắc nhẻ khi thấy những điệu bộ buồn cười của
đàn gà.
Khi nhìn thấy nàng, anh cảm thấy nỗi sợ hãi hoảng hốt lúc nãy dường như
vơi đi được phần nào, và anh quay người chạy ngược trở lại con đường
mòn. Khi đến bờ dốc anh lại trèo lên. Nhưng lần này anh trèo cao hơn lần
trước, mang theo cả cuốc lẫn xẻng. Anh lại điên cuồng đào bới, nhưng lần
này mục đích của anh khác hẳn. Anh dùng cuốc phá rời những bờ đất đỏ
một cách khéo léo để chúng vỡ ra tràn xuống phủ kín những chỗ mà anh đã
đào bới để chôn đi cái kho tàng anh vừa khám phá ra. Anh còn vào rừng
vác về từng ôm lá rụng từ năm trước để rải lên bờ dốc. Nhưng sau đó anh
cho rằng làm như thế vô ích nên anh lại leo lên tiếp tục phá đất cho đổ
xuống chỗ anh đã đào bới cho đến khi không ai còn có thể phát hiện ra
những vách đá ngầm nhô ra ấy nữa mới thôi.
Sau đó anh chữa lại đoạn ống nước bị vỡ, thu dọn hết dụng cụ, rồi trở lại
con đường mòn. Anh bước đi một cách chậm chạp, cảm thấy hết sức mệt
mỏi như một kẻ vừa trải qua một cơn khủng hoảng thật khủng khiếp. Sau
khi đã cất dụng cụ xong, anh uống một ngụm nước lớn ở đường ống lúc
này đã chảy lại, rồi ngồi xuống chiếc ghế dài kê ngoài cửa bếp. Dede đang
đứng phía trong chuẩn bị bữa cơm chiều. Anh cảm thấy hết sức yên lòng
khi nghe tiếng chân nàng đi lại. Như một người thợ lặn vừa trồi lên mặt
biển khơi, anh căng ngực hít lấy hít để làn không khí thơm tho của vùng
núi. Trong lúc anh như đang uống cái không khí đó vào người, anh đưa mắt