TỪ MỸ HỌC ĐẾN CÁC LOẠI HÌNH NGHỆ THUẬT - Trang 190

không nắm giữ nó! Và tại sao vậy, bẩm ngài? - Bởi lẽ ta là người
mạnh hơn...”.
Tiếng kêu của sức mạnh cũng là một trong những tiếng
kêu của tự nhiên... “Ông sẽ nghĩ rằng tôi là một thằng bỉ ổi, tôi cóc
cần...”.
Đấy là tiếng kêu của sự trơ tráo.

Nhưng hình như đây là gan ngỗng Toulouse? - Tuyệt hảo! Ngon

lắm! - Ồ! Chẳng qua tôi mắc chứng bệnh mà đây xem ra là vị thuốc
chữa rất tốt!...”
Và đấy là tiếng thốt lên của một gã tham ăn đang đói
bụng.

... Bẩm, ngài cứ xơi chúng cho đẫy
Là làm vinh hạnh cho chúng lắm đấy...

và đấy là tiếng kêu của thói nịnh nọt, của sự đê tiện và của bọn

xun xoe. Nhưng đấy chưa phải là tất cả đâu.

Tiếng kêu của con người còn mang vô vàn dạng thức khác nhau

của nghề nghiệp anh ta thực thi. Các dạng thức ấy thường che đậy
giọng của tính cách.

Khi Ferrein nói: “Anh bạn tôi bị bệnh, tôi đã chữa cho anh ấy;

anh ấy chết, tôi đã mổ tử thi anh”, Ferrein có phải là con người sắt đá
không? Tôi không biết.

“ - Bác sĩ ơi, bác sĩ đến muộn thật.
- Đúng thế. Cô Du Thé tội nghiệp ấy không còn nữa.
- Cô ấy chết rồi!
- Phải. Lúc ấy cần phải tham dự việc mổ tử thi; trong đời tôi chưa

bao giờ có được niềm vui thích lớn hơn...”

Khi bác sĩ nói như vậy, ông ta có phải là con người sắt dá không?

Tôi chẳng biết. Nỗi háo hức nghề nghiệp, ông biết là thế nào rồi, ông
bạn ạ. Niềm vui thích đoán ra nguyên nhân bí mật cái chết của cô Du
Thé làm cho ông bác sĩ quên rằng ông nói về người bạn gái của mình.
Khi nỗi háo hức qua đi, ông bác sĩ có khóc cô bạn gái của mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.