TÙ NHÂN CỦA HAM MUỐN - Trang 147

Ông ta bác bỏ. "Đứa bé cần phải có đủ chất. Tôi sẽ chú ý thêm thức ăn

cho cô."

"Không, ông không cần thiết phải làm thế đâu."
“Lảnh chúa Warrick muốn thế."
Và những gì Lãnh chú Warrick muốn phải được thực thi.
Rowena cắn chặt răng lại và ra khỏi nhà bếp. Tuy nhiên, trước khi nàng

chạm đến bậc thang bằng đá, nàng đã được nhấc bổng từ phía sau, giống
như lần trước. Chỉ là lần này nàng không cảm thấy an toàn. Nàng cảm thấy
như thể mình suýt bị ngã.

"Thả tôi xuống, Bernard, tôi tự đi được.
"Bướng bỉnh", anh ta tự nổi cáu khi nặng nhọc leo cầu thang. "Cô ta mà

chết thì mình cũng sẽ bị lột da sống. Thật quá ương bướng’

Kiểu này mà té tôi sẽ bị gãy cổ mất, cậu ngốc”
“Người hiệp nghĩa luôn giúp đỡ phụ nữ, nhưng lần sau nên mang giày,

thưa cô.”

Anh ta đang phàn nàn ư? Rowena muốn bạt tai anh ta nếu như không sợ

anh ta bị bất ngờ quăng nàng xuống đất. Chúa giúp nàng không thực hiện
điều đó.

“Xuống đây”, rốt cuộc anh ta cũng lên tiếng và nhanh chóng thả nàng

đứng xuống.

‘Sàn gỗ không quá lạnh. Tôi cần thở chút, nhưng cô có thể đi tiếp”
Nàng có thể không? Rowena quyết định trở nên bướng bỉnh như cách

anh ta suy nghĩ về mình.

“Làm sao anh biết sàn nhà lạnh thế nào khi anh không đi chân trần chứ?

Mấy ngón chân của tôi đang bị đóng băng. Anh phải đỡ tôi đi hết chứ.”

Anh ta đang đứng thở nặng nhọc. Đại sảnh tối tăm kéo dài trước mặt, chỉ

có duy nhất một ngọn đuốc cháy ở góc xa phát ra một vệt sáng hẹp lên
những thân thể người hầu đang chìm trong giấc ngủ.

Bernard nhìn nàng kinh hãi
“Vậy cô hãy mang giày của tôi được không?”
“Có thể tôi sẽ trở lại giường mình.”
Sự sợ hãi của anh ta dâng cao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.