TÙ NHÂN CỦA HAM MUỐN - Trang 148

“Cô không thể làm thế!’
“Nhìn nè, chàng trai”
Nàng quay người và bắt đầu bước xuống, nhưng chưa đầy 5 giây sau

nàng lại bị nhấc lên lần nữa. Bây giờ Bernard đã tức giận vì bị coi thường.

‘Đỏng đảnh không làm nên tiểu thư, thưa cô. Cô nghĩ sự ưu ái của lãnh

chúa đưa cô đến vị trí đó hả? Đừng có mơ và tốt nhất nên nhớ mình là ai.”

Lời lẽ của anh ta như kim châm làm bật ra câu đáp trả không suy nghĩ:
“Tôi không cần ai đặt để vào vị trí đã là của mình. Là lãnh chúa tốt bụng

và rộng lượng của anh đã phủ nhận vị thế của tôi là tiểu thư của…”, đến
đây nàng đã lấy lại bình tĩnh trước khi thốt ra “Ture’.

“Kirkburough” nàng sửa lại. “Là nơi hắn ta đã phá hủy.”
“Cô nói dối.”
“Anh nói giống y chang chủ của mình.” Nàng đáp trả. “Sự thật, điều duy

nhất tôi nói dối là chuyện mấy ngón chân tôi bị tê cóng. Giờ cho tôi xuống
đi’

Anh ta làm theo, gần như làm nàng té khi buông tay. Tuy nhiên, vẫn còn

chút an ủi vì họ vừa tới phòng chờ dẫn vô phòng ngủ. Rồi cửa bật mở và
nhanh chóng bị lấp đầy bởi kẻ báo thù nàng, gã xuất hiện sau lời cao giọng
của nàng

‘Điều gì là cậu khó chịu thế?” Warrick hỏi người cận vệ vì cậu ta đang

thở khò khè thật sự.

Rowena trả lời trước khi Bernard kịp làm.
“Anh ta cố bắt chước ngài mang tôi đi, nhưng xem ra phải lớn hơn chút

trước khi bắt đầu hành động thô lỗ bắt ép phụ nữ theo ý mình.”

Lời chế giễu có tác dụng với cả 2 người đàn ông. Bernard đỏ mặt vì tức

giận, còn Warrick mỉm cười, nụ cười lạnh lùng mà nàng căm ghét.

“Thì ra người hầu mới của ta có móng vuốt, đúng không?” gã nhận xét.

“Để xem ta có thể làm gì nhổ nó. Vào trong, Rowena.’

Nàng không nhúc nhích, hoảng sợ trước những gì vừa làm. Điều gì đã

làm nàng nghĩ có thể trêu chọc và sỉ nhục gã mà không trả giá chứ? Nhưng
càng lâu nàng càng bị nguyền rủa mọi giá…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.