TƯ PHÀM - Trang 141

Úc Dương Quân không nói gì, trong tay kết một pháp ấn cởi bỏ phong

ấn ở cửa động cho hắn.

Xích Viêm ngẩn ra, thấy hắn muốn đi, bèn gọi hắn lại, hô to với bóng

lưng hắn: "Dù vậy, lão tử cũng không vừa mắt ngươi!"

Úc Dương Quân không đến xỉa hắn ta, Xích Viêm lại nói: "Lần này

đây, lão tử nhất định tìm được y trước ngươi một bước."

Úc Dương Quân dừng bước lại, Long ấn giữa trán rạng rỡ ngời sáng

dưới ánh mặt trời: "Y là của ta."

Không nghe tiếng cười nhạo của Xích Viêm nữa, đáp mây mà đi.

~*~

Thời gian sau đó, đằng đẵng mà cô liêu.

Bao giờ cũng không nhịn được mà cách một lúc lại đến nhân gian tìm

xem, lưu lại mấy ngày trong thôn trang y đã ở qua. Nhà tranh của Văn Thư
trong một đêm mưa đã sụp đổ, khi Úc Dương Quân tiến đến đã nhìn thấy
tình cảnh đổ nát, mọi ngóc ngách trong lòng liền cùng với đó đổ theo, nước
mưa táp vào trên mặt, lạnh lẽo nói không nên lời.

Đứa nhỏ thả diều nhà bên dần dần cao lớn, hắn từng nghe nó tán gẫu

với người ta, kể về vị tiên sinh lưu lại không bao lâu nhà bên cạnh, kí ức
đều mơ hồ, chàng thanh niên trẻ tuổi đã lớn lên thật khỏe mạnh gãi ót nói:
"Là một người rất tốt, rất tốt..."

Úc Dương Quân ở ngoài tường đứng yên thật lâu, lại không nghe thêm

được lời vụn vặt nào về y nữa.

Có một lần, mưa to như trút, hắn gặp hai bóng dáng cùng che chung

dù ở trong núi, hai người kề sát thật gần, cánh tay dán cánh tay, y phục đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.