TƯ PHÀM - Trang 191

xoay người, khẩn trương thu lại vẻ mặt, muốn đứng dậy tránh đi, thì cổ tay
cũng đã bị hắn nắm. Tay Úc Dương Quân ra sức, kéo về sau, Văn Thư còn
chưa kịp mở miệng kêu lên, người đã bị hắn đặt xuống dưới thân.

"Ngài..." Hai người cáu kỉnh mấy ngày liên tiếp, Văn Thư đã buồn bực

lời mặn lời nhạt của hắn, lúc này trong lòng còn đang giận, lại thấy hắn giả
say, giãy giụa cho có liền dứt khoát nghiêng đầu đi không chịu nhìn hắn
nữa.

Úc Dương Quân cũng không làm gì, nhìn một hồi lâu, thấy Văn Thư

đông cứng mặt không muốn để ý hắn, bèn thở dài một tiếng, chậm rãi cúi
người xuống, dúi đầu vào trong hõm cổ của Văn Thư.

Da thịt gần kề, ngực dán lồng ngực, chân chạm lên chân. Văn Thư

cứng đờ, cảm nhận bàn tay của hắn đang từ từ phủ lên người mình, trong
lòng tức khắc rung động, nhớ tới mọi thứ hắn đã làm vì mình ba ngàn năm
qua. Kẻ ngạo đến không đặt ai vào trong mắt này đã có lúc nào chịu cúi đầu
nhượng bộ người khác chưa? Đôi môi mím lại, nhưng cơ thể lại từ từ nhũn
ra.

Trong phòng đốt Long Tiên Hương, ngọt ngào mà lại thanh đạm, trong

hơi thở lẫn nhau thêm vài phần ám muội. Hô hấp dần dần trở nên dài, yên
tĩnh đến tựa hồ chỉ có thể nghe được tiếng hít thở trầm thấp của nhau, có
giương cung bạt kiếm thế nào hơn nữa, thì giờ phút này lại đều có phần
không phát giận nổi, dưới tầng tầng tử sa, lại thêm vào nhiều phần nhu tình.

Tóc của hắn vương trên mặt y, hơi hơi có chút ngứa ngáy. Nhớ tới

cuộc sống trước kia, ngươi không nói lời nào, ta cũng không lên tiếng, nói
ra một câu, làm một động tác, ngươi đoán ta đoán, đoán đến tâm lực mệt
mỏi còn suýt nữa cùng dâng luôn tính mạng. Văn Thư thầm than một tiếng,
thôi vậy, cũng đã nhường hắn đến quen rồi, cũng không khác gì lần này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.