TƯ PHÀM - Trang 41

gương, vài đường sóng gợn lăn tăn.

Hắn lại ném vào chút bánh vụn, lòng bàn tay có thể rõ ràng cảm nhận

được đầu ngón tay của hắn đưa đến, miết vào, rời đi.

Gió nhẹ lướt qua, thổi lạc cả gốc trăm hoa, khi cánh hoa bị thổi rơi

xuống đầu vai còn mang theo ít hương vị ngọt ngào.

Hắn đưa tay phủi đi hoa rơi trên vai Văn thư, sau đó, toàn bộ trọn vẹn

ghé sát lên. Lưng Văn Thư dán vào trong ngực hắn, cả người đều bị mùi vị
ấm áp của hắn bao bọc lại.

"Văn Thư." Hắn ghé lỗ tai y thì thầm, thanh âm là trầm thấp, rì rầm,

phảng phất có hồi âm, "Ngươi đang nghĩ gì?"

"..." Văn Thư xoay người, đối lại với đôi mắt tràn đầy nhu tình của

hắn, giữa con ngươi ẩn giấu tuyết bay vạn năm đã tan thành đôi dòng xuân
thủy, thẳng tắp nhìn vào trong, tựa như muốn đắm chìm sâu trong ấy, "Ta
đang nghĩ..."

Lách người thối lui một bước, áo xanh lay động, đôi hàng lông mày

thủy chung ôn hòa mà khẽ cong bất ngờ dựng thẳng, Văn Thư thần sắc lạnh
lùng: "Yêu nghiệt phương nào làm càn như vậy, cả gan giả mạo Thiên
Quân, ngươi muốn từ bỏ tu vi cả đời sao?"

"Ha ha ha ha ha ha..." Phía sau vang lên một tràng tiếng cười sang

sảng.

Văn thư quay đầu lại, Bá Ngu của Tây Hải Long cung, Trọng Cẩn của

Nam Hải Long cung đang vây quanh một người phía sau bọn hắn, người nọ
tóc bạc áo tím, trên trán một vệt Long ấn lóa mắt.

Lại quay đầu, có kẻ một thân áo lam, chầm chậm phe phẩy một chiếc

quạt sơn thủy mạ vàng thật thư sướng. Chính là nhị thái tử Lan Uyên. Lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.