TƯ PHÀM - Trang 67

tới nhắc lui, có lẽ có thể tốt hơn, có một số việc ngươi cũng có thể ngăn
ta..."

"Hơn nữa, Thiên Sùng cung này cũng không có gì hay, dù sao Úc

Dương hắn cũng nhìn ngươi như kẻ nô tài. Nếu ngươi thấy Long cung thiếu
cái gì, ta không nói hai lời sẽ giúp ngươi làm. Ta cũng sắp xếp hết cả, sau
khi ngươi tới Long cung rồi, chỉ đi theo ta, ngươi cũng là chủ tử, bên dưới
nếu có làm sai cái gì, ngươi cứ việc dạy là được. Nếu ai dám lắm miệng,
lão tử một cước đạp chết hắn."

Văn Thư hé miệng muốn nói, đã bị hắn hất tay chặn lại, Xích Viêm

nói tiếp: "Chuyện này ta đã sớm nói với ngươi mấy trăm năm rồi, ngươi nói
đã định cái gì với Lão Thiên Quân... Ngươi ngốc a, nhà bọn họ chẳng phải
cứu ngươi một mạng sao? Đáng giá bán toàn bộ bản thân mình sao? Để
hôm nào ta đẩy Úc Dương xuống biển, rồi vớt hắn lên, ta thật xem hắn có
theo ta về Long cung bóp vai đấm chân cho lão tử không đây. Vậy đi, ta bất
chấp hắn muốn hay không, ta đổi với hắn, ngươi theo ta về Long cung, ta
lại cho một tên tới chỗ này, vậy rốt cuộc được rồi chứ?"

"Được rồi được rồi, mấy chuyện này không để ngươi bận tâm, ta tự an

bài là được. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có bằng lòng theo ta đến Long
cung không?"

Xích Viêm vỗ bàn, trừng lớn một đôi mắt lóe xích quang nhìn Văn

Thư, rất có tư thế Văn Thư không gật đầu hắn sẽ thề không bỏ qua.

Văn Thư nhìn vòng vàng bên tai trái hắn đong đưa vì động tác vừa rồi,

quay đầu sang bên, một tường tử đằng xanh tươi um tùm, mùa đã qua,
trong màu lục dày phiếm ra hiu quạnh khi đã rơi mất mấy phần phồn hoa.

"Được."

Lúc này lại là Xích Viêm ngây ngẩn cả người, mắt vẫn là tình hình

trừng lớn lồi ra, miệng há một nửa lại không phát ra nổi một chút âm thanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.