TƯ PHÀM - Trang 66

Lời còn chưa dứt đã thấy Nguyệt Lão đang bước ra từ trong điện, hai

đứa tiểu đồng vội vàng nhét tơ hồng vào trong tay Văn Thư, bỏ rơi y chạy
qua nghênh đón.

Văn Thư nhìn tơ hồng trong tay dở cười dở khóc, Thiên giới này ai

chẳng biết hai đứa trẻ nhà Nguyệt Lão thích dùng tơ hồng gạt người, nhưng
luôn luôn có kẻ cuối cùng vẫn nhận lấy, phí công khiến cho hai đứa nhỏ
cười ngất trong bóng tối. Không ngờ rằng lúc này cư nhiên lại đổ đến trên
đầu y.

Năm ngón nắm lại, bàn tay nhẹ như không có gì, rồi lại phảng phất

nặng nghìn cân.

"Trong lòng ngươi đã có người yêu, đáng tiếc hắn không thích ngươi."

Run sợ đến giống như đứng dưới giá lạnh ngàn năm.

Cho dù có run nữa, sau đó chẳng phải là... Nhớ tới thì ngay cả bản

thân cũng cảm thấy nực cười.

"Này, Văn Thư..." Xích Viêm đột nhiên ghé vào tai y hô to một tiếng,

Văn Thư bị hắn rống đến lỗ tai kêu "Ong ong", tâm tư lại bị kéo về.

Xích Viêm đúng là cá tính cẩu thả, quẫn thì lập tức dứt khoát không

nghĩ thêm nữa. Lại nhớ tới có chuyện khác muốn nói với Văn Thư, ngẩng
đầu đã thấy y ngồi ở đằng kia ngẩn ra không nói một lời: "Nghĩ gì thế? Gọi
ngươi mấy tiếng cũng không đáp lại."

"A... A... Không có, không có..." Văn Thư hối lỗi cười với hắn.

"Nhìn ta này, chỉ nói chuyện tào lao." Xích Viêm đấm đấm vào thái

dương mình, vụt tắt nụ cười nghiêm mặt nói Văn Thư, "Ta nói, theo ta về
Đông Hải Long cung đi. Lão đầu tử cứ nói ta lỗ mãng, làm việc không suy
nghĩ, đắc tội người ta cũng không biết. Ta nghĩ a, có ngươi ở bên cạnh nhắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.