Văn Thư chưa đáp, hai tiểu tử lại đồng thời ngước đầu lên, trên mặt
một vẻ bi ai: "Thật đáng thương, thật đáng thương." Giống như nếm tận
khổ sở tương tư chính là bọn chúng.
"Đừng hoảng, đừng hoảng, tiểu tiên là ai? Chuyện như vậy sao lại có
thể tránh được mắt tiểu tiên?"
"Chính là, cái bộ dáng này của ngươi, chúng ta không cần nhìn cũng
biết."
"Nhìn nhiều hơn, cũng không muốn nhìn."
"Ai... không muốn nhìn cũng phải nhìn a..."
"Thật đáng thương, thật đáng thương..."
Hai tiểu quỷ một tung một hứng, Văn Thư chưa nói lời nào, bọn chúng
đã nhét tơ hồng vào trong tay Văn Thư:
"Cầm đi. Thừa dịp hắn không chú ý, thắt lên ngón út hắn, lại thắt lên
của ngươi."
"Đảm bảo hắn sẽ yêu mến ngươi."
Văn Thư mở tay khước từ, bọn chúng đẩy tay y, miệng lưỡi lắt léo:
"Cầm đi, thứ tốt nha."
"Có thể làm cho hắn cũng yêu mến ngươi đấy."
"Ngươi nghĩ đi, hắn cũng yêu mến ngươi, đối xử tốt với ngươi, chốn
chốn đều nhớ ngươi."
"Trong mắt trừ ngươi ra không còn ai khác..."