TƯ PHÀM - Trang 8

cũng là tự mình tránh đi, về sau phải toàn tâm toàn ý hầu hạ chủ tử, chủ tử
nói cái gì thì làm cái đó, tay chân lanh lẹ chút, người cũng linh hoạt chút,
đừng giống như cái đầu gỗ, đâm một cái động một cái, khiến chủ tử tức
giận thì chỉ mình ngươi chịu khổ."

Văn Thư cúi đầu nghe y giáo huấn, ấp úng đáp: "Dạ, Văn Thư nhớ

kỹ."

Thiên nô lúc này mới dẫn y vượt qua ngưỡng cửa cao cao. Đầu gối

quỳ trên gạch bạch ngọc, kích lên toàn thân ớn lạnh.

Có một thanh âm lạnh lùng từ đỉnh đầu truyền đến: "Là y?"

"Vâng. Là Lão Thiên Quân tự mình chọn cho ngài." Thiên nô đưa Văn

Thư đến quỳ gối cạnh Văn Thư nói, khẩu khí cẩn thận dè dặt, thái độ cậy
già lên mặt mới nãy lúc giáo huấn y đã biến mất tăm.

"Ừm. Lui xuống đi." Thanh âm kia nói cũng băng lãnh như gạch ngọc

dưới đầu gối.

Người bên cạnh biến mất, trong căn phòng an tĩnh mà rộng lớn chỉ còn

lại mình mình và Thiếu chủ tử. Văn Thư cúi thấp đầu quỳ rạp trên đất,
động cũng không dám động. Hương hung trong lư hương rất dễ chịu,
thoang thoảng, có chút ngọt ngào, ngọt trước rồi đắng sau.

Sắp quỳ được một canh giờ rồi nhỉ? Văn Thư nghĩ.

Đầu gối quỳ đến tê dại, hơi lạnh theo đầu gối và lòng bàn tay từng

chút một kéo lan lên trên. Nhè nhẹ ngước mắt, trên sàn nhà lau thật sạch sẽ
có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng đang khe khẽ phát run lên của mình, một
mảng nhỏ màu đen tuyền, giống như trên đám mây khi đó lần cuối cùng
nhìn lại nhân gian. Con ngươi dao động, từng chút từng chút hướng ra xa,
ghế giao cành, chung trà đặt trên bàn trà, đồ vật kỳ lạ đặt trên giá đa bảo...
Nhìn ngắm bóng dáng trên mặt đất mà phỏng đoán hình dạng thật sự của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.