TƯ PHÀM - Trang 83

chi là một loại yêu thương như vậy.

Đau đớn từ hạ thể bắt đầu xuyên thấu toàn thân, đau đến hận không để

dùng móng tay khoét thủng lòng bàn tay, kẻ trên người cũng không di
chuyển nữa, tay bị nắm, ngón tay hơi lạnh lẽo từng chút một xen vào, chen
vào giữa những ngón tay khép lại của y, mười ngón cùng đan xen. Văn Thư
mở đôi mắt nhắm chặt, chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi tím bạc của hắn
ngày càng phóng đại ngay trước mắt, làn môi màu đỏ tươi đang từ từ ập
lên, vội nghiêng đầu tránh đi, làn môi ướt chỉ khẽ khàng lướt qua gò má.

Khi đôi bên đều đang ngoài ý muốn, lại nghe ngoài cửa có kẻ hô:

"Chất nhi vội tới thỉnh an tiểu thúc." Chính là thanh âm của Nhị thái tử Lan
Uyên.

Úc Dương Quân vung tay hóa giấy trên đất thành sa liêm trùng điệp,

lại nhặt lên y phục bên cạnh muốn mặc vào cho Văn Thư, Văn Thư xoay
ngươi tránh né, trên mặt hắn lại sa sầm xuống vài phần. Đi ra cửa bèn muốn
làm khó Lan Uyên, Văn Thư vội vàng mở cửa ngăn đón, hắn không nói
một lời, dựng người rời đi, trước khi đi còn không quên đá y một cú trút
giận.

"Tiểu thúc ta là..." Một đường dìu Văn Thư trở về tiểu viện của y, Lan

Uyên hỏi.

Văn Thư lắc đầu, chuyện như vậy còn có thể nói cái gì?

Hắn cũng là điệu bộ tâm sự nặng nề, Văn Thư hỏi hắn: "Nhị thái tử

Lan Uyên có phiền não sao?"

Hằn vừa cười vừa nói không có.

Trong viện mấy ngày nay không ở đúng là một kiểu bộ dáng hoang

phế, tử đằng leo trên vách chẳng hiểu tại sao đã héo rũ, Văn Thư chuyển đề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.