TƯ PHÀM - Trang 81

Úc Dương Quân chỉ cười, đầu ngón tay khẽ điểm, hình ảnh trên mặt

đất chợt thay đổi, hai người giống như tiến vào trong gian phòng, nhìn thấy
Thiên nô áo xanh đó móc ra một đoạn tơ hồng từ trong tay áo, lén lút cầm
một đầu cột lên ngón tay kẻ trên tháp, lại lấy một đầu khác cột lên tay
mình, màu đỏ tươi như hỉ phục liên kết hai người một ngủ một tỉnh, một
đường tinh tế đỏ đến châm nhói đôi mắt.

"Ngài lúc đó đã tỉnh." Văn Thư thấp giọng nói.

Kí ức sớm đã ngủ say dưới đáy lòng trực tiếp tái hiện ngay trước mắt,

tràn ngập trong tim chỉ có nhục nhã cùng chua chát. Khi đó là tình cảm khó
nén, đưa tới hôm nay lại là mỉa mai vô cùng đối với y.

Cằm bị hắn giữ chặt, Văn Thư bị buộc phải đối diện ánh mắt hắn.

Nụ cười ác ý lan rộng trên mặt, Úc Dương Quân lạnh lùng nhìn tuyệt

vọng trong mắt y: "Ngươi yêu thương ta..." Khẩu khí là nhẹ nhàng, nhưng
càng chói tai.

Cánh tay vòng quanh, chặt chẽ khóa lại thắt lưng y, môi dán tai y nói

thật cuồng vọng: "Trong tam giới, bổn quân định đoạt."

Nụ cười thẹn thùng của kẻ áo xanh còn dừng ngay trước mắt, gắt gao

không muốn thối lui, Văn Thư chỉ cảm thấy một trận váng vất trong đầu,
khí lực cả người đều bị rút đi: "Ngài vẫn luôn biết."

Một kẻ phàm tục có thể vào được Tiên cung đã là may mắn vô cùng,

bao nhiêu đế vương nhân gian khổ tận một đời, của cải nghiêng nước đổi
dòng nước chảy cũng chỉ rơi vào một cơn ảo mộng của trường sinh bất lão,
y một đứa trẻ phàm nhân bị vứt bỏ lại dễ dàng được cởi phàm thai, ngay cả
các tiên nhân phải thanh tu trăm năm mới được đứng hàng Tiên ban kia
cũng phải thán phục, y còn có khẩn cầu gì nữa? Càng không nên tự mình
yêu mến Thiên trụ Thần Quân ngay cả Thiên đế cũng phải nhún nhường
này? Truyền ra ngoài muốn cười rụng răng bao nhiêu kẻ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.