TƯ PHÀM - Trang 82

Lén lút tưởng nhớ, lén lút yêu mến, lại lén lút mất hy vọng, hết thảy

chỉ cần một mình mình biết là được rồi. Yêu mến hắn thì nhất định đã
không thể toàn thân trở ra, công chúa Long cung ngạo nghễ có thể mang
đôi mắt đẫm lệ đến hỏi hắn một câu, trong lòng ngài đã từng có ta chút nào
không? Văn Thư không muốn điều đó, y chỉ nhìn yêu mến của mình nảy
sinh trong bóng tối lại héo khô trong bóng tối, hy vọng rằng sau cùng có
thể không lưu lại chút vết tích nào. Y là phàm nhân, có vui có buồn, biết
cười cũng biết đau, còn lại một chút kiêu hãnh chính là ít ra hắn không biết
tình cảm của y, bản thân mình ở trước mặt hắn còn có thể có chút tôn
nghiêm cuối cùng.

Nhưng thì ra kiêu hãnh y cố níu kéo đã sớm bị hắn nhìn thấu, đem si

mê của y bày ra trần trụi trước mắt y, cắt đứt đường lui của y, chỉ vì để
chứng minh không thể trái lại của y. Ngay cả bản thân Văn Thư cũng cảm
thấy nực cười. Sao lại làm ra hành động như vậy, sao lại có ánh mắt như
thế, cái gọi là thản nhiên thong dong bất quá là do y lừa gạt chính mình.
Cho dù giờ đây đã sớm không yêu, vẫn cảm thấy nhục nhã như trước đến
hận không thể nhào tới gạt bỏ toàn bộ những cảnh tượng này.

Kiêu hãnh của y kỳ thực đã sớm thành một truyện cười.

"Ngươi thoát được sao?" Hắn cúi đầu xuống, đầu lưỡi dọc theo cổ y

liếm lướt, y phục từng kiện từng kiện rơi xuống, phủ lên gương mặt tươi
cười đọng lại trên mặt đất kia.

"Đó là thuở trước." Văn Thư nói, trên gương mặt tuyệt vọng hiện lên

nụ cười thản nhiên trước đó, trong giọng nói mang theo chút thương xót,
"Thích rồi, cũng sẽ không thích nữa."

Cổ tức khắc phát đau, hắn hung hăng đè y xuống mặt đất...

Trang giấy hãy còn bay lên xuống giữa không trung, Văn Thư đờ đẫn

ngắm nhìn, thương rồi, cũng sẽ dần dần trở thành không thương nữa, huống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.