TƯ PHÀM - Trang 90

Nghe lời nói thịnh nộ tràn đầy đau lòng, trong lòng Văn Thư ấm lên,

ngửa mặt nhìn hàng mày dựng ngược của hắn: "Ta đây sẽ chờ xem ngày
đó."

Dưới chân mây trôi cuồn cuộn, sương trắng mờ mịt, nhớ lại tâm tình

năm xưa khi vào Tiên cung, trong sợ hãi mang theo tò mò và hưng phấn,
ngờ đâu ngày sau lại có cảnh ngộ như vậy, lại là phải thế này mới có thể rời
đi.

Xích Viêm hỏi y: "Theo ta đến Đông Hải được không?"

Văn Thư nói: "Ta muốn quay về phàm gian."

Truyền rằng, ngoài biển có núi tiên, mờ ảo giữa biển mây. Có bậc đế

vương tẫn hết quốc lực làm ra mấy chiếc thuyền lầu, trang hoàng vàng
ngọc, chở đầy kì trân, lại dâng hiến trăm người đồng nam đồng nữ, bao độ
rời bến kiếm tìm là bấy độ một đi không về, cho đến lúc băng hà, tiên nhân
áo trắng tóc bạc và tiên đan trường sinh bất lão cũng bất quá chỉ là truyền
thuyết.

Vậy mà với y, Tiên cung lấy bạch ngọc làm gạch, lưu ly làm ngói này

lại thành một đoạn kí ức đau lòng chẳng dám tưởng nhớ.

~*~

Phàm gian vẫn là diện mạo như trong ký ức nhỏ bé của y, trong thời

gian nghìn năm đã mấy độ triều đại luân phiên lại mấy độ biển xanh hóa
nương dâu, nhưng sông xuôi cầu nhỏ vẫn như trước, tử đằng trên bức tường
xám trắng vẫn bám lục giống ngày nào.

Y dừng chân trong một sơn thôn nhỏ, hoàng tử Long cung tay chân

lóng ngóng giúp y dựng lên một gian nhà cỏ nhỏ, một đêm gió lớn mưa rào,
lập tức sụp luôn thành đụn cỏ. Đại thẩm ở góa tốt bụng thu nhận giúp đỡ y,
so cánh tay y vẻ mặt đau lòng: "Thanh niên trai tráng sao lại gầy thành ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.