TƯ PHÀM - Trang 92

"Ngươi trốn không thoát đâu." Thanh âm khàn khàn bao giờ cũng

vang lên bên tai lúc nửa đêm, từng chữ từng chữ, tiếng tiếng lọt vào tai, gần
gũi đến giống như trên hai gò má có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực
của hắn.

Văn Thư cả kinh ngồi bật dậy, cả người đổ mồ hôi lạnh ướt cả chăn

mỏng.

Thời gian mấy năm trôi qua vội vã, Bồ đề Pháp hội sắp kết thúc rồi, y

sống cũng bình tĩnh thanh thản, cuộc sống sóng yên gió lặng.

Xích Viêm chung quy cứ nói y là buồn lo vô cớ, mở to một đôi mắt

màu đỏ trịnh trọng nói: "Hắn muốn đuổi theo, lão tử liền ra sức đấu với hắn
một trận! Bằng hữu của Xích Viêm ta sao có thể để kẻ khác khi dễ như
vậy."

Văn Thư không nói, âm thầm nghĩ với cá tính kiêu ngạo của Úc

Dương Quân thì có muốn đuổi cũng đã sớm đuổi rồi, có lẽ hắn đã thật sự
buông tha y. Trong mắt hắn y vốn là một tôi tớ không đáng nhắc tới, không
cần hắn Thiên Quân đường đường đến gắt gao truy cứu. Tâm liền từ từ
bình ổn lại, cuộc sống bình thuờng từng chút từng chút bào mòn dần sợ hãi
và lo lắng âm thầm của y. Chẳng qua cảnh trong mơ vẫn thường xuyên xuất
hiện.

~*~

Phàm gian mặc dù ngày dài, nhưng trăm năm đối với y cũng không

hơn một cái chớp mắt.

Giữa trăm năm, y đã bôn ba khắp chốn, ở được vài năm rồi lặng lẽ rời

đi. Nhiều năm sau lại trở về địa phương trước đó. Thôn trang vẫn còn,
nhưng cố nhân không gặp. Y nhiều lần hỏi thăm mới tìm được mộ của vị
đại thẩm ở góa năm xưa, cỏ ngải đã mọc cao ngút đầu người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.